ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 164

tướng mạo vào những giờ rỗi rãi, ta sẽ tỏ lòng tin nơi ông để đáp lại
lòng tin của ông. Và ta nói với ông rằng giữa những đức tính rất cần
thiết cho ông, ông đang thiếu một đức tính tất yếu...

– Đức tính nào, thưa ngài? Arétin hỏi với vẻ ngạc nhiên.
– Tính dũng cảm.
– Tính dũng cảm!... Pierre Arétin kêu lên vừa tái mặt.
– Phải, ông khiếp nhược. Và việc đó có thể làm trở ngại những ý

định của ông. Khi người ta tự đứng ra bên ngoài nhân loại, cần phải sẵn
sàng chấp nhận cái chết là tính lười biếng cuối cùng.

– Chao ôi! Thưa ngài, ngài cao thượng và ngài ghê gớm. Ngay lần

đầu, ngài đã soi thấu tâm can của tôi, và ngài thấy tôi kinh hoàng...
Phải, tôi khiếp nhược. Phải, tôi sợ hãi, bởi vì tôi quá yêu cuộc đời, và
những sự hưởng thụ của nó, nên chỉ cái ý tưởng lừa dối cuộc đời đủ
gây cho tôi một sự choáng váng. Không chịu nổi tôi đã làm đủ mọi
cách để mong chữa lành cái bệnh đó. Tôi đã trà trộn giữa những trận
chiến đấu tại đây, tôi ngã ra bất tỉnh vào cuộc phục kích đầu tiên, tôi đã
sống ở doanh trại ở Médicis... Không làm được gì cả, chứng bệnh sợ
hãi của tôi vô phương cứu chữa.

Arétin, run run, tự buông mình lên một chiếc ghế đẩu.
Roland để tay lên vai ông, nói nhẹ nhàng:
– Ông có tin rằng ta, ta gan dạ không?...
– Phải... một sự gan dạ lạ lùng. Đây này, ngài có lòng dũng cảm của

một người đàn ông xem cái chết như là một nghĩa cử...

Đến lượt Roland rùng mình.
– Vậy thì ông biết rằng ta gan dạ, chàng nói. Nầy!Ông nói cho ta

nghe, có bao giờ ông nghĩ rằng ông có thể đặt bên cạnh tính khiếp
nhược của ông một lòng gan dạ bảo trợ?...

– Ngài muốn nói gì?... Xin hãy nói ra... Tôi ngại không dám hiểu

ngài...

– Này nhé: Ông sẽ đi đến Venise. Theo những gì ta thấy ở nơi ông và

những gì ông đã bày tỏ với ta, chẳng bao lâu ông sẽ lôi cuốn nhiều mối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.