ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 170

– Tuy nhiên việc đó đúng như vậy! Altieri nói với giọng buồn rầu.

Sáng nay người ta phải hành quyết tên cướp Scalabrino. Cả hai cùng
vượt ngục chung. Người ta tìm thấy nơi Roland Candiano đã đào một
con đường hầm đi từ ngục tối của hắn ta đến ngục tối của Scalabrino.
Chắc chắn cả hai có bàn tính với nhau. Khi đi đến trên cây Cầu Than
thở, viên chỉ huy bọn vệ binh chợt nhận ra người đàn ông được dẫn đến
đoạn đầu đài không phải là Scalabrino. Quả thật, đó là Roland!

– Việc đó thật khó tin!
– Nhưng đúng như vậy, tôi bảo đảm với ngài! Altieri nói tiếp và thở

một cách nặng nhọc. Tình huống xảy ra thật rùng rợn. Scalabrino đột
nhiên hiện ra đội trên đầu một phiến đá mà bình thường cả hai người
đàn ông phải vất vả lắm mới giở lên nổi. Với phiến đá đó, lợi dụng sự
kinh ngạc của bọn vệ binh và nỗi kinh hoàng gây ra do sét đánh trên
cầu, hắn đã phá cái cửa sổ của “hơi thở cuối cùng”. Sau đó, Roland
được tự do!...

– Tự do!...
– Phải, tự do! Tôi đến để nói với ngài, thân phụcủa Léonore, ngài là

vị Đại Pháp quan, vị chỉ huy cao cấp sở cảnh sát của chúng tôi: Ngài sẽ
phải làm gì?

Dandolo rùng mình dữ dội.
Lại thêm một câu hỏi đặt ra cho ông!...Một người đàn ông đang đối

diện với ông công khai đặt câu hỏi cho ông với sự tập trung cao độ. Và
người đàn ông đó lại là Altieri!... Người chồng của Léonore! Vị chúa tể
của đứa con gái ông, vị hôn thê của Roland Candiano!...

- Ta sẽ phải làm gì? Dandolo ấp úng.
– Ngài do dự?
– Ta không do dự, ta bị rụng rời, có thế thôi. Nguồn tin quá đỗi bất

ngờ, nếu do từ một người khác cung cấp hơn là ngài, ta thấy nó như là
vô lý.

– Phải. Altieri nói với giọng chán nản. Quả thật, cómột cái gì đó vô

lý trong sự kiện này. Đây là cái giá tôi phải trả khi tôi đóng vai trò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.