ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 173

những cái giếng. Roland chết không còn đau đớn nữa. Dandolo tìm ở
trong lòng sự hòa giải nơi lương tâm của chính mình. Tóm lại, ông
không có làm gì cả. Vào lúc xảy ra cuộc vượt ngục, ông còn trút bớt
phần trách nhiệm lên viên cảnh sát trưởng để ông ta mở những cuộc
truy tầm.

Cái đêm đó, tên hầu phòng bỗng thông báo cho ôngcuộc thăm viếng

của một nhân viên. Ông điềm tĩnh ra lịnh cho đưa anh ta vào.

Tên cảnh binh nghiêng mình chào và nói:
– Thưa đức ông, tôi nắm giữ được Scalabrino và Roland Candiano.
– Hãy thuật lại! Ông nói với một giọng khàn.
– Thế này, thưa đức ông. Song, trước khi nói ra, tôi muốn kính cẩn

đệ trình lên đức ông một lời thỉnh cầu.

– Nào hãy xem.
– Đó là lời van xin Ngài vui lòng nhớ rằng chỉ một mình tôi, tôi đã

tìm ra những gì mà sở cảnh sát ở Venise hoài công tìm kiếm.

– Ta sẽ nhớ đến việc đó! Dandolo nói với giọng đáng lẽ phải làm cho

tên cảnh binh kinh hồn nhưng lại khiến cho gã vui mừng tột bực, vì gã
hiểu lầm ý nghĩa của giọng nói đó.

– Thật đơn giản, thưa đức ông, tên cảnh binh nói tiếp. Tôi bỗng nhớ

ra rằng thuở xưa Scalabrino thường lui tới một thiếu nữ, chắc chắn
nàng là nhân tình củaanh ta, nàng tên là Juana. Đầu hôm, tôi liền đi đến
ngôi nhà của người thiếu nữ đó. Tôi lẻn vào trong gian phòng bên cạnh.
Tôi khoét một lỗ ở tấm vách ngăn, lắng tai nghe và tôi trông thấy.

– Còn... người kia? viên Đại Pháp quan hỏi ấp úng.
– Vắng mặt, thưa đức ông! Nhưng theo câu chuyện mà tôi nghe

được, chẳng bao lâu ông ta sẽ trở về. Bởi vậy, chiến dịch sẽ tiến hành
thuận lợi. Chúng ta sẽ chụp lấy Scalabrino và người thiếu nữ. Chúng ta
bố trí lực lượng ở ngay trong ngôi nhà, và đến khi Roland Candiano về,
chúng ta sẽ tóm ông ta ở trong bẫy.

– Quả thật đơn giản! Dandolo máy móc nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.