ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 183

– Ô! Ô! Pierre Arétin kêu lên, kia là nhiều tham vọng, thưa ngài!

Ngài đã viết được những gì? Ngài đã chứng tỏ tài năng chưa?...

– Nếu như ngài muốn, tôi có thể ứng khẩu đọc trước ngài một bài thơ

tứ đoạn.

Nói xong, người ở Florence khiêm tốn chờ đợi quyết định của thi sĩ.

Arétin ngồi dựa nghiêng ra sau, ngắm nhìn người ngoại quốc từ đầu
đến chân, rồi quay nhìn sang các vị khách của mình thấy họ đang hết
sức thích thú theo dõi.

– Nếu như quý vị lãnh chúa thấy không có gì bất tiện...
– Bọn lãnh chúa chúng tôi sẽ lấy làm hân hạnh, một người đàn ông

lên tiếng mà người ở Florence chưa nhận ra ông ta, vì ông ta ở một nơi
sáng lờ mờ ở cuối gian phòng.

Người ở Florence nhìn người đàn ông và mỉm cười với ông ta.
– Khi mà anh mong muốn điều đó, anh Bembo thân mến! Arétin nói.

Nhưng mà những tín đồ của anh sẽ nói sao nếu như họ thấy anh ở đây,
bận rộn về những bài đoản thi và những bài thơ tứ-đoạn. Không có liên
quan gì đến những Giáo lý Cơ đốc thiêng liêng!... Hãy bắt đầu đi,
chàng thanh niên, chúng ta lắng nghe.

– Bài thơ tứ đoạn của tôi có nội dung của một câu chuyện xảy ra

không xa Trévise, ở trong các khe núi la Piave.

Arétin bỗng nhổm dậy.
– Đây là nhan đề, người ở Florence nói tiếp: Nhà thi sĩ và tên cướp.
Arétin đứng lên.
– Thưa ngài, ông nói, xin tha lỗi cho ta. Ta đã quên mất một cuộc

hẹn quan trọng. Nếu như ngài vui lòng ngày mai trở lại, ta sẽ lắng nghe
bài thơ tứ-đoạn của ngài chắc không kém phần thích thú. Vậy thì xin
hẹnngày mai, hẹn ngày mai... Đây này, ngài hãy đi ra lối này để tránh
gian tiền sảnh.

Ông mở một cánh cửa và nói nhỏ vào tai người ở Florence:
– Hãy đợi ta ở đây... Rồi, ông trở lại với các vị khách:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.