ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 193

– Nhưng tại sao, cô yêu thương mẹ cô và về phía bà, bà cũng thật sự

thương yêu cô, thế tại sao cô lại muốn bỏ đi?

– Tôi không biết. Ở đây tôi rất ngột ngạt.
– Có lẽ cô không được quá tự do chăng?
– Không, không phải việc đó. Tôi không quan tâm đến cuộc sống ẩn

mình. Tôi không chịu nổi vì bầu không khí được người ta thở ở đây đối
với tôi quá ngột ngạt, nặng nề và độc hại; tôi ngột ngạt bởi vì tôi phỏng
đoán, đúng hơn là tôi cảm thấy đang xảy ra những việc mà làm cho tôi
khiếp sợ... Những việc nào? Tôi không biết!

– Cô hãy yên tâm, cô nên tự an ủi, cô bé; ở đây sẽ không xảy ra việc

gì để làm cho cô sợ hãi đâu.

Cô nhìn sững chàng.
– Ông không nói ra những gì ông đang nghĩ, và tôi cảm thấy có sự

ngập ngừng trong giọng nói thẳng thắn của ông. Mắt ông quay đi. Tại
sao ông không nói với tôi sự thật?...

– Bởi vì cô không nên biết sự thật đó, Roland nói với giọng sôi nổi:

Cô không nên tìm hiểu. Hãy tự nhốt kín mình trong gian phòng của cô.
Nếu một cánh cửa mở ra, cô nên tránh xa. Nếu cô nghe một lời nói, thì
nên bịt kín hai tai; nếu trông thấy một bóng người, cô nên nhắm kín đôi
mắt lại.

– Chao ôi! Bianca kêu lên, giờ đây tôi thấy rằng ông quả thật là một

người bạn của tôi... Chà! Thưa ông, nếu như ông có thể khiến cho mẹ
tôi quyết định rời khỏi Venise... Tôi rất hạnh phúc, trước khi đến ở
đây...

– Trước kia cô ở đâu?
– Với những người dân quê, ở gần Mantoue. Mẹ tôi đến thăm tôi một

năm hai lần, và lúc ấy chúng tôi rất hạnh phúc! Chúng tôi nô đùa với
nhau như hai chị em. Khi mẹ tôi đi, việc đó làm tôi đau lòng khi thấy
bà than khóc cũng như trước đây bà than khóc. Và, chính cuộc sống đó
mà tôi muốn bắt đầu trở lại...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.