ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 194

– Cô nên hy vọng, ta sẽ làm tất cả những gì có thể làm được ở trên

đời này để thúc giục mẹ cô quyết định...

– Chúng tôi sẽ được cứu thoát cả hai! Cô nói mà không hiểu sự thâm

thúy trong lời nói đó. Chừng nào ông sẽ nói chuyện với mẹ tôi?

– Ngay lúc nầy ta chưa có thể làm được. Có thể, một chút nữa. Hoặc

là tốt hơn để ngày mai... Phải, ngày mai bởi vì ta cần phải suy nghĩ.

– Ông thật tốt, thưa ông. Ông thật sự tốt. Và tôi tự trách mình đã

thiếu tin tưởng ở nơi ông.

– Cô thiếu tin tưởng về việc gì nào? Roland ngạc nhiên hỏi.
– Tôi đã không nói hết tất cả với ông... Tuy nhiên cần phải nói ra...

Một người đàn ông... Một trong những kẻ thường lui tới đây...

– Rồi sao?
– Một hôm, chuyện lạ lùng, mẹ tôi dẫn tôi đi đến cảng Lido giữa ban

ngày. Một người đàn ông gặp chúng tôi. Ông ta nhận ra mẹ tôi, mặc dù
bà che mặt; ông đến gần chúng tôi và tôi cảm thấy bị mắc phải một sự
lạnh lẽo cực độ dưới ánh mắt của ông ta.

– Cô có thể mô tả về người đàn ông đó với ta được không?
– Ông ta có vẻ xấu xí trông gớm ghiếc. Ngày hôm đó ông ta mặc

chiếc áo choàng của giáo sĩ và đôi bít tất màu tím...

– Bembo! Roland thầm nghĩ.
– Một tháng sau, Bianca nói tiếp, tôi thấy cánh cửa này mở ra. Người

đàn ông đó xuất hiện. Mặt ông ta đỏ bừng, giọng ấp a ấp úng nói những
điều mà tôi không nghe rõ, vì tôi hết sức sợ hãi. Tôi thét lên một tiếng
kêu lớn. Những tỳ nữ của tôi chạy đến, và người đàn ông kia đi ra, vừa
xin lỗi nói rằng ông ta đã đi nhầm.

– Thế mẹ cô đã nói gì, khi bà biết được?
– Tôi không dám thuật lại việc xảy ra cho mẹ tôi nghe. Tôi sợ hãi và

run lên mỗi lần tôi nghĩ đến.

– Cô hãy yên lòng, Roland nói với một giọng u ám lạnh lùng đến nỗi

làm cho nàng thiếu nữ xanh mặt; ta sẽ bảo vệ cô chống lại người đàn
ông đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.