ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 212

đá hoa cương nhẵn bóng. Và ở đó, chàng đã có một lời thề nguyền son
sắt mà nó ghê gớm trong lòng, bởi vì chàng đứng lên, lẩm bẩm:

– Xin cha hãy yên lòng, thưa cha!...
Rồi chàng từ từ đi thụt lùi về phía lỗ hổng mà từ đó chàng đã đi vào.
Đột nhiên mặt chàng tái xanh.
Nỗi ám ảnh này đột nhiên đến với chàng, chỉ một lần, là chàng có thể

bị bắt gặp thình lình! Tự nhiên, chàng thầm nhủ rằng chiếc dao găm
của mình vẫn còn nguyên trong vỏ, và đến lúc cần, chàng sẽ dễ dàng
rút ra. Chàng nghĩ rằng một toán tuần tiễu có thể bất ngờ xuất hiện và
bắt lấy chàng, chàng vội rút dao ra cầm tay và nhìn hướng trước mặt
như là để thách thức kẻ thù.

Rồi chàng bình tĩnh trở lại, nhún vai và đút lưỡi dao vào vỏ.
Vào lúc đó có tiếng nhiều bước chân vọng lại.
Một ánh sáng mờ chợt lóe ra.
Trước sự nguy hiểm kề cận, chàng lấy lại sự sáng suốt, lui lại tựa vào

những cây đà chống đỡ cây cầu, rút dao găm quyết đánh đổi tánh mạng
trong một cuộc tự vệ sinh tử.

Hai người đàn ông xuất hiện ở lối đi vào cầu.
Roland nhận ra họ ngay.
Một người là Foscari, và người kia là Bembo.
Thủ tướng Foscari đứng lại trước chiếc ghế bằng đá, trầm ngâm suy

nghĩ. Roland thấy rõ ràng gương mặt ông ta được chiếc đèn lồng của
Bembo cầm chiếu rọi vào. Foscari chỉ hơi già đi chút ít, nét mặt vẫn
khắc khổ, lo lắng như được đẽo gọt trong đá hoa cương. Duy chỉ có ánh
mắt còn u tối hơn ngày xưa.

– Tại sao chúng ta không trói nó lên trên chiếc ghế đá này! Tại sao

chúng ta không đâm mù mắt nó cũng như cha nó, hoặc là tốt hơn, tại
sao tên đao phủ không chặt đầu nó rơi xuống!... Chà! Bembo, đó là cái
lỗi nặng!

Roland hiểu là họ đang nói đến chàng. Chàng rùng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.