ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 230

– Quả thật tôi có được cái vinh hạnh đó, Arétin nói. Con người vĩ đại

làm vẻ vang cho tôi với tình bạn hữu của ngài đến nỗi ngài không
muốn xa rời tôi.

– Tại sao, trong trường hợp đó, ông đã lìa khỏi ngài? Ta thấy đối với

người đàn ông như ông, sự bảo vệ của một Jean de Médicis xứng đáng
bằng ân huệ của tất cả những vị hoàng đế Âu châu.

– Phải, thưa đức ông, trừ đức ông ra!
– Nhưng mà ta, ta không phải là một vị hoàng đế.
– Thưa đức ông, tôi đã nghe dân chúng ở Venise nói đến Foscari với

một sự kính trọng làm tôi cảm động, điều này rất khó xảy ra đối với tôi.
Tôi trông thấy tòa cung điện mênh mông này với những tên lính cung
thủ và những tên lính hỏa mai, hoàn toàn có cái dáng của một pháo đài
giống như là hoàng cung Louvre mà tôi được trông thấy ở Paris, cũng
như lâu đài Saint-Ange mà tôi trông thấy ở Rome. Tôi đi vào trong
cung điện, tôi chỉ thấy toàn là tráng lệ và xa hoa, xứng đáng với triều
đình ở Madrid mà tôi đã đi qua. Cuối cùng, tôi thấy ngài, thưa đức ông,
tôi tự hỏi xem dân chúng này có phải là dân chúng của một vị hoàng đế
đáng kinh sợ, tòa cung điện này có phải là thành trì kiên cố của một vị
quân vương không, và người đàn ông đang chấp nhận tôi trước mắt này
có phải là một vị vua cực hùng mạnh không...

Đặt lòng bàn tay lên cằm, Foscari nghe tràng nói của Arétin mà

không một nét nào trên gương mặt của ông biểu lộ tình cảm. Chỉ khi
nghe đến lời cuối cùng, ông bị rung động.

– Vua! Ông lẩm bẩm không thành tiếng.
Nhưng nó vang dội trong tư tưởng ông như là một âm hưởng vang

rền.

Ông nói lớn:
– Không có vua ở Venise, thưa ông. Sẽ không bao giờ có cả. Nhưng

trở lại ngài Jean de Médicis danh tiếng, ta tưởng rằng ông có một lý do
nào khác để rời khỏi ngài?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.