ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 268

– Hãy đau khổ đi, hãy khóc và tuyệt vọng đi!...Không bao giờ mi sẽ

gặp lại con gái của mi... không bao giờ!...

Imperia té quỵ xuống.
Đôi mắt trợn trừng của nàng nhìn sững lên người đàn ông đó với một

sự kinh hãi khó tả. Nàng muốn kêu lên, muốn van xin... Không một âm
điệu nào thoát ra khỏi cổ họng bị bóp chặt của nàng.

Cuối cùng nàng hồi tỉnh lại...
Bấy giờ, nàng nhảy dựng lên và chạy vụt đi, sùi bọt mép, ngang qua

tòa dinh thự của mình, vừa gầm vang:

– Hãy bắt người đàn ông này!... Đó là Roland Candiano!...
Vào lúc đó Roland đi xuống các bậc thang cẩm thạch của tòa dinh

thự. Chàng đi không vội vã đến chiếc du thuyền đang đậu chờ và lẹ
làng chèo đi. Đến lúc bọn gia nhân của Imperia chạy ra đến bến, chàng
đã biến mất...

Imperia đi trở vào trong phòng mình, tại đây nàng yếu lả đi trong

một trạng thái tuyệt vọng, với từng cơn giận dữ và điên cuồng. Rồi
nàng tự âm thầm suy tính. Thình lình nàng gọi các tỳ nữ đến thay đổi y
phục cho mình.

Nàng mặc vào một bộ y phục nghiêm nghị như là những người đàn

bà lớn tuổi đáng kính thường mặc, không trang điểm cũng không nữ
trang và nàng đi ra, chỉ đem theo một tên gia nhân. Chẳng bao lâu chiếc
du thuyền đưa nàng xuống trước dinh thự của Dandolo và giây lát sau,
nàng ở trước mặt viên Đại Pháp quan.

– Tôi không biết ngài có nhận ra tôi không, thưa đức ông, nàng nói;

chúng ta chỉ gặp nhau có một lần, cách đây gần bảy năm... Trong một
trường hợp...

– Khó quên, Dandolo trả lời chát tai; ta nhận ra bà, thưa phu nhân...

Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đó là ở nơi dinh thự của bà mà Altieri
đã lôi cuốn ta vào. Còn có mặt với chúng ta Foscari, nay là thủ tướng,
và Bembo, giờ đây là hồng y. Đó là vào mười hai giờ đêm, Roland
Candiano vừa bị bắt, và chúng ta thảo luận ở nơi đó về những gì chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.