ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 274

không?...Chúng ta đã thỏa thuận rằng sẽ chẳng bao giờ chúng ta gặp lại
nhau, kể từ cái đêm...

– Cái đêm mà chúng ta đã soạn thảo lời tố cáo gian dối, có phải

không, thưa ngài?

– Im lặng! Altieri nói, vừa nhìn xung quanh mình với vẻ khủng

khiếp... Người ta có thể nghe bà nói!

– Ai đâu! Bọn quân sĩ? Đáng kể gì!...
– Không!... Không phải bọn quân sĩ!... Một người đàn bà!
Vào lúc đó, sau một tấm màn, một tiếng rên rỉ nghẹn ngào vẳng ra...

một tiếng kêu trong đó có sự ghê tởm, sự sợ hãi, một sự kinh ngạc tột
độ...

Nhưng tiếng kêu đó, Imperia hoàn toàn đang nghĩ đến mối thù hận

trong lòng nên không nghe rõ.

Altieri bị xúc động mãnh liệt và choáng váng nên cũng không nghe

rõ.

Viên đại úy thống lĩnh đã tái mặt khi nghe Imperia nói:
– Phải... Tôi chạy... đến ngài để báo cho ngài... Một kẻ sắp đến đây!
– Đã có đề phòng!
– Tất cả sở cảnh sát đã báo động?...
– Có lẽ vào giờ này đã được làm rồi...
– Cần báo tin cho ngài thủ tướng...
– Đó là công việc của ngài?
– Báo tin cho đức hồng y Bembo...
– Ngài đã chết!
– Chết!... Bembo?...
– Bị giết, bị ám sát bởi kẻ sắp đi đến!
Altieri đứng lên, tháo xuống hai khẩu súng ngắn, nạp đạn, lên cò, để

lên trên bàn trước mặt ông. Rồi ông lau chiếc trán xanh xao, và ông nói
với một giọng khàn, vắn tắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.