ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 315

Nghe giọng nói đó, nghe gọi tên của mình như vậy, nàng thiếu phụ

giật mình và tái xanh.

– Chính chàng, nàng lẩm bẩm với vẻ bồn chồn. Chàng ở đây!...
– Juana! giọng nói lặp lại. Ta biết rằng nàng ở đây! Ta bị truy nã, bị

lùng bắt... nàng đành để cho ta bị bắt sao?...

Juana ném một ánh mắt lo sợ lên cánh cửa nơi Bianca và ông lão

Candiano đang ở; nàng dùng chìa khóa khóa cánh cửa đó, và bỏ chìa
khóa vào trong yếm.

– Xin thương xót, nếu nàng vẫn chung thủy với ta, giọng nói van nài,

chỉ giấu ta vài phút thôi, Juana!...Than ôi! một lúc nữa, sẽ quá muộn!...

Juana đi đến cửa, run rẩy hỏi:
– Có phải chàng không, Sandrigo?
– Phải, phải, chính là ta! Nàng không còn nhận ra giọng nói của ta

nữa sao!... Ôi! Ta bị nguy cơ! Kia là người ta đến!...

Juana mở ra...
– Bởi tất cả lũ quỷ sứ ở địa ngục, Sandrigo cười khảy vừa đi vào, ta

ngỡ rằng nàng sẽ bỏ ta chết khô ở cửa như một dây nho già không còn
cho trái nữa!

Juana dập tắt một tiếng kêu khủng khiếp. Cái âm điệu bất ngờ đó,

dáng điệu độc ác của Sandrigo, ánh mắt xoi mói lẹ làng mà ông ta ném
ra xung quanh mình, tất cả chứng tỏ cho nàng thiếu nữ thấy rằng tên
cướp đến với những ý định xấu xa.

– Chàng đã nói láo! Nàng nói. Chàng không có bị truy nã!
– Quả đúng, Juana! Ông ta nói vừa mỉm cười.
– Chàng muốn gì?
– Ta muốn những gì! Gặp mặt nàng!... Dường như thuở xưa, ta đã

không làm cho nàng sợ hãi!

Sandrigo đột ngột đến gần bên nàng và lẩm bẩm với một giọng nói

sôi nổi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.