ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 316

– Nàng đã quên sao, Juana, rằng ta đã thương yêu nàng... Và nàng

cũng vậy, nàng cũng thương yêu ta, và ta cảm thấy, ta thấy, nàng vẫn
còn thương yêu ta! Hãy dám nói ngược lại đi! Nàng thương yêu ta,
Juana, và nàng tiếp đón ta như thế sao?...

Lần lần, Juana tỉnh trí lại.
Những lời sau cùng của tên cướp đem lại trên gò má nàng một ánh

đỏ bừng, và nàng nói giản dị:

– Phải, Sandrigo, tôi đã thương yêu chàng. Xưa kia, trong những

giấc mơ của thiếu nữ, tôi thấy tôi là vợ chàng, tôi đặt lòng tin nơi chàng
và tôi tưởng đến chàng

như là người bạn đời gắn bó thủy chung ở bên cạnh tôi, tôi sẽ sống

hạnh phúc...

– Nàng thấy không!...
– Nhưng mà giấc mơ đó cũng chỉ là một giấc mơ,
Sandrigo!... Nàng nói vừa tái xanh. Một biến cố đã xảy ra làm chia

cách chúng ta mãi mãi...

– Ta hiểu! Nàng yêu thương một người khác!
Nàng lắc đầu.
– Sandrigo, nàng lẩm bẩm, tôi không còn xứng đáng với chàng nữa...

Hãy đi đi... Đừng nghĩ gì đến tôi nữa!

– Cái bài hát này là thế nào! Tên cướp cười khảy. Quả thật luôn luôn

ta biết nàng có những ý tưởng lạ lùng, nàng dữ tợn như một đứa con gái
nhà quý tộc, nàng thương yêu ta, đôi mắt của nàng nói với ta điều đó,
và luôn luôn nàng chống cự lại ta, luôn luôn nàng từ chối không cho ta
một nụ hôn nhỏ nhất... Ngày nay, lại là việc khác... Ta không hiểu được
nàng. Ta trở lại quyết định lấy nàng làm vợ, dâng cho nàng cuộc sống
lứa đôi mà nàng đã mơ ước...

– Không thể được! Không thể được! Nàng nói, vừa vặn vẹo hai bàn

tay. Hãy nín đi! Chàng làm tan nát quả tim tôi... Hãy đi đi!...

Sandrigo điềm tĩnh ngồi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.