ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 340

– Nếu như mi nói thật, ta thề với mi rằng chẳng mấy lúc mi sẽ tự

khen lấy mình vì đã bỏ Sandrigo và Bartolo.

Tại Mestre, Scalabrino mua thêm một con ngựa thứ nhì cho Gianetto

cỡi. Nội trong ngày ấy, cả hai về đến các khe núi La Piave.

Scalabrino giao phó người bạn đồng hành cho ba, bốn kẻ mục đồng

đang ngồi nghỉ trước cửa vào Hắc Động. Nhìn kỹ gần bên, Gianetto
nhận thấy những mục đồng đó đều võ trang dao găm và súng ngắn.

Scalabrino nói nho nhỏ vài lời với những người mục đồng trung hậu

đó rồi không cần xuống ngựa, anh quay trở lại phi nước đại về hướng
Trévise và Mestre.

Trái tim gã khổng lồ đập mạnh trong lồng ngực anh ta.
– Miễn là tên khốn nạn còn ở đó, anh gầm vang.
Miễn là ta đến kịp thời giờ!
Thật vậy, một ý nghĩ ghê gớm bấy giờ vừa mới đến với anh. Anh đã

giả thiết rằng nếu như Sandrigo bắt cóc Bianca đem đi, việc đó tất là
tổn hại đến Roland Candiano. Nhưng anh biết khá rõ tên cướp sẽ xúc
động mãnh liệt trước nhan sắc của nàng thiếu nữ. Và Sandrigo chưa
bao giờ lùi bước trước một việc cưỡng bức.

•••

Ngày hôm sau đã xảy ra quang cảnh này, vào khoảng chín giờ tối, có

độ hai mươi người thủy thủ và người chèo đó ở trong quán rượu Mỏ
Neo Vàng.

– Nào, hãy ra ngoài! Thình lình ông chủ quán, gã Bartolo đáng kính

kêu lớn. Đã đến giờ đóng cửa, và ta không muốn lôi cuốn một cuộc
thăm viếng của quý ngài cung thủ có phận sự!

Phần đông những kẻ uống rượu trả tiền và bỏ đi, những kẻ này một

mình, những kẻ khác kèm theo những cô gái đã giúp họ uống cạn một
ly rượu chát xám.

Chẳng bao lâu, chỉ còn lại trong quán có năm hay sáu người uống

rượu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.