ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 344

Việc đó hoàn toàn thoát khỏi mắt Scalabrino.
Bartolo đẩy mạnh những chốt cửa kêu vang và càu nhàu, gầm thét

rồi đi trở vào quán vừa nói:

– Giờ đây chúng ta hoàn toàn còn có một mình. Mi không cần phải

làm bộ ngủ nữa, Scalabrino.

– Chà! Gã khổng lồ thản nhiên nói, mi đã nhận ra ta?
– Chắc mi nghĩ rằng ta đã lấy những sự đề phòng đó đối với một

người nào khác sao?

Bartolo bật cười lớn vừa nghĩ đến câu nói hai nghĩa của mình.
– Sandrigo đang ở đó và muốn trò chuyện cùng mi, mi chỉ cần đi

theo ta.

– Ở đâu?... Tại sao nó không đến đây?
– Nghe đây, ta không biết đâu! Nó bảo rằng nó đợi mi, chỉ thế thôi.

Bây giờ, nếu như mi không muốn, nếu như mi không có gì để nói với
nó, mi có thể ở lại đây hoặc là bỏ đi, tùy ý.

Scalabrino nghĩ đến những gì do Gianetto thuật lại. Trong tưởng

tượng, anh nhìn thấy nắp hầm và anh có trực giác mau lẹ rằng người ta
tìm cách lôi cuốn anh đến nơi đó.

Nhưng Scalabrino có một lòng gan dạ của người tin theo thuyết định

mệnh. Anh tin tưởng vô bờ bến nơi sức mạnh phi thường của mình.
Anh do dự một phút rồi mỉm cười khinh thường.

– Chúng nó chỉ có hai người, anh nghĩ thầm. Quá ít ỏi đối với ta!
Và anh đứng lên vừa nói:
– Chúng ta đi!
– Ồ! Không xa! Gã Chột kêu lên với một vẻ săn đón có thể làm cho

người khách tỏ ra nghi ngờ.

Scalabrino theo chủ quán và mạnh dạn đi vào nhà sau. Một ánh mắt

lẹ làng nhìn quanh dứt khoát làm cho anh yên lòng. Trong nhà chỉ có
một người đàn ông duy nhất. Bartolo kín đáo rút lui.

Người đàn ông đó là Sandrigo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.