ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 348

Anh nằm yên bất tỉnh.
Một cảm giác mát mẻ đột nhiên đánh thức anh dậy.
Xung quanh mình anh, tất cả tối đen như mực.
Bên trên đầu anh, ở một nơi nào đó, anh nghe một tiếng gầm thét

vang động, hòa lẫn với những tiếng rít mãnh liệt.

Đồng thời cái cảm giác mát lạnh dưới chân anh từ từ dâng lên.
Miệng anh buông ra một tiếng thét khàn khàn tuyệt vọng:
– Con sông!... Tấm vỉ sắt!... Nước sông lên!...
Quả thật, nước sông đang dâng lên, khá chậm chạp... nhưng đang

dâng lên!

Tiếng gầm thét vang dội của nước do con sông đổ vào trong hầm.

Tiếng rít mãnh liệt của không khí bị dồn ép thoát hơi ra do một cái ống
dẫn nhỏ hẹp trổ ở trên trần nhà.

Trong vài phút, Scalabrino đứng chết sững vì kinh ngạc, lắng nghe

mơ hồ tiếng những lượn sóng nhỏ vỗ trên mặt nước. Lần lượt, những
hình ảnh của Juana và Bianca diễn ra trước mắt anh, và một tiếng nức
nở xé nát lồng ngực rộng lớn của anh.

– Chết vào lúc mà ta sắp sửa được hạnh phúc! Anh lẩm bẩm với một

sự âu sầu vô biên.

Rồi, bỗng gương mặt của Roland thoáng qua trước mắt anh, và anh

kêu lớn:

– Ôi chủ nhân, ngài đang ở đâu?...
Giọng nói của anh vọng lại làm anh giật mình.
Anh nghĩ đến Sandrigo... Sandrigo đã thô bạo nói với anh, lòng dục

vọng của gã đối với Bianca.

Và Bianca đang ở trong tay của tên cướp!
Bấy giờ một cơn giận dữ xâm chiếm lấy anh. Anh sờ soạng tìm bậc

thang, vẹt làn nước ở xung quanh mình và bắt đầu đi lên. Đầu anh đụng
phải cái nắp hầm. Anh soạt đôi chân vững chắc đưa hai vai mạnh mẽ
như cột trụ nâng lên, nhưng anh không thể lung lay được những miếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.