ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 363

Nhưng cô nhận ngay ra ông ta và không ngăn được, bước lui với một

cử động lo sợ.

Sandrigo trông thấy những dấu hiệu hiển nhiên của sự ghê tởm mà

ông ta gây cho thiếu nữ. Ông ta mỉm cười, như là người tin chắc dù sao
mình cũng đắc thắng.

– Thưa tiểu thơ, ông nói, vừa tìm cách hết sức làm dịu cái giọng

khàn và cứng cỏi của mình, kia là những sự lo lắng của nàng đã hết.
Nếu như nàng vui lòng đi theo ta, ta sẽ dẫn nàng về gặp thân mẫu nàng.

– Ít ra là ông chỉ giản dị thay đổi ngục thất của tôi...
– Ta bắt buộc phải giữ nàng ở lại đây lâu hơn là ý ta muốn, Sandrigo

nói, không phải do lỗi của ta, và phu nhân Imperia sẽ tự chính bà nói
cho nàng rõ. Lại đây tiểu thơ, hãy lại đây đừng lo sợ gì cả. Một chiếc
du thuyền đang chờ nàng và chỉ trong ít phút, nàng sẽ ở trong vòng tay
của người đàn bà yêu thương nàng hơn tất cả ở trong đời, mà ta được
vinh hạnh là người bạn tận tụy nhất.

Nói xong, Sandrigo đưa bàn tay ra cho Bianca.
Nhưng nàng thiếu nữ từ chối vịn vào và bắt đầu bước đi gần tên

tướng cướp, run rẩy và đau đớn.

Một tư tưởng lạ lùng xâm chiếm mạnh mẽ lấy cô.
Bản năng của tính ngay thẳng ở nơi cô giờ đây lo sợ rằng người đàn

ông này đã có thể nói thật và rằng ông ta là một người bạn của mẹ
mình.

Có thể có gì chung cùng ở giữa Imperia và ông ta?
Cô thoáng thấy một cách mơ hồ rằng mình sẽ không còn được an

toàn ở trong dinh thự của mẹ mình hơn là ở trong căn phòng mà cô vừa
rời khỏi.

Đến lúc cô ra đến bên ngoài, dưới ánh mặt trời sáng chói, trong đời

sống vui vẻ và hoạt động của bến cảng Venise, ở giữa những tiếng kêu
la ồn ào của những người buôn bán và những tiếng hát của những thủy
thủ đang xuống hàng các chiếc tàu đậu ở bến, tất cả những tư tưởng
xấu, gở của nàng tiêu tan hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.