ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 368

– Hãy canh chừng hai gã này cho ta, Sandrigo nói nhỏ vào tai tên

phó đảng, và với một dấu hiệu đầu tiên... Không thương xót!

Rồi, ông ta nói lớn:
– Bây giờ, hãy bắt đầu lục soát!
Sandrigo cầm một cây đuốc trên tay, đi thẳng đến cuối động.
Ông ta đi đến một cánh cửa bị đóng chặt cứng và cúi xuống nghe.

Không một tiếng động nào lọt đến tai của ông.

– Có lẽ nào người đàn ông đã chết? Ông ta nghĩ.
Bấy giờ ông ta mở cửa đi vào.
Ánh đuốc soi sáng gian ngục tối.
Trong góc xa nhất và tối nhất, có một người đàn ông đang ngồi chồm

hổm, quần áo tả tơi, gầy ốm, hốc hác, đôi mắt chiếu ngời một ánh sáng
lạ thường.

Đó là Bembo.
Trông thấy người lạ mặt đó đi vào cầm trong tay một cây đuốc, dao

găm tuốt trần dắt ở thắt lưng – lưỡi dao vẫn còn dính máu đỏ! – Bembo
bắt đầu run lập cập và nép mình vào trong một xó.

– Ông đến để giết tôi! Ông ta ấp úng. Ôi! Tôi thấy việc đó!... Gã

Roland tàn nhẫn tìm thấy cuộc trả thù của gã chưa đầy đủ... Gã cho giết
tôi!...

– Ngài nên yên lòng! Sandrigo nói.
Bembo không nghe. Ông ta tiếp tục than van với cái giọng rền rĩ do

sự sợ hãi gây nên.

– Tôi đền tội chưa đủ sao? Phải, tội ác của tôi thật kinh khủng và tôi

có thể đo lường sự đau đớn mà tôi đã trừng phạt Roland, bây giờ, chính
tôi, tôi cũng chịu đau đớn. Nhưng tất cả có những giới hạn, dù là ông
có quyền hạn để trừng trị tôi! Và rồi, ông hãy nói với Roland là ông ta
chỉ là một người đàn ông tầm thường như tôi. Ôi! Ông nên nói rõ giùm
với ông ta... Và chỉ có một mình Chúa mới nắm giữ cán cân công lý tối
thượng. Phải, một mình Chúa! Bởi vì Chúa cương quyết trừng phạt
nhưng ngài cũng biết tha thứ cho những ai biết ăn năn hối lỗi... Và tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.