ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 369

tôi biết ăn năn! Tôi tự hối hận! Tôi trải qua tất cả những giây phút trong
cuộc đấu tranh sinh tồn khốn nạn của tôi để xin tha thứ!... Nhưng chẳng
một ai nghe được lời tôi!...

Viên hồng y quỳ lết đầu gối và tự đập vào ngực mình.
Sandrigo nhìn ông ta với một sự ngạc nhiên đầy khinh bỉ. Và với một

giọng gay gắt, ông ta nói thật lớn tiếng:

– Nào, đức ông hồng y, hãy đứng dậy! Ngài là hồng y giáo chủ! Và

người ta quỳ gối trước mặt ngài, sao ngài lại quỳ lết dưới chân tôi. Hãy
đứng dậy, ngài được tự do!

Bembo vẫn còn quỳ gối, sửng sốt.
– Tự do! Ông ta ấp úng.
– Cần phải nhắc lại ngài sao? Tự do để đi ra khỏi nơi đây, tự do để

trở về Venise, tự do để lấy lại đẳng cấp của ngài trong xã hội và Giáo
đường, và trong cung điện quận công nơi thủ tướng đang chờ đợi ngài!

– Tự do! Bembo nhắc lại, Roland dung tha cho tôi sao! Thế là tôi đã

xét đoán đúng ông ta! Ông ta đúng là người có tất cả mọi lòng cao
thượng! Ôi! Xin cảm tạ ông ta!

Bấy giờ, một dòng nước mắt tuôn tràn trong đôi mắt ông ta.
Ông ta muốn đứng lên, nhưng té xuống.
– Chúa ơi! Ông ta gào lớn. Nếu như đây không phải là sự thật! Nếu

như đây là một sự giày vò giống như là ta đã trừng phạt ông ta lúc ta đi
xuống địa ngục của ông ta!...

Sandrigo cúi xuống, nắm viên hồng y, dựng đứng ông ta lên và lay

mạnh ông ta.

– Ô hay, ông ta thét lớn, bộ ngài điên hay sao! Tôi bảo rằng ngài

được tự do! Và không phải là một chút ân huệ nào của Roland đã
phóng thích ngài cả. Chính tôi, tôi là Sandrigo!... Nào, ngài hãy đi theo
tôi!

Ông ta kéo Bembo đi ngang qua hang động vang dội tiếng cuốc đập

dữ dội vào đá hoa cương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.