ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 374

– Ngài hãy nghe cho rõ ràng. Hôm qua là tướng cướp, hôm nay là

trung úy, tôi cần dùng áp đặt bởi một đòn chói lọi với xã hội người Ý,
và đồng thời bắt buộc họ phải trân trọng người sẽ trở thành vợ của tôi.

– Tại sao như thế?...
– Tại vì người thiếu nữ đó, do nhiều lý do mà sau này ngài sẽ hiểu,

rủi ro có thể sẽ bị lãnh đạm tiếp nhận. Nhưng tôi muốn rằng trung úy
Sandrigo và vợ của mình phải được ngẩng cao đầu đi khắp mọi nơi.

– Ta hiểu. Cần phải làm thế nào cho việc đó?
– Những nhân vật cao cấp cần phải tham dự vào ngày hôn lễ của tên

tướng cướp xưa. Việc đó, tôi cũng lo đảm trách. Buổi lễ cần phải được
sáng chói, huy hoàng và nhất là phép hôn phối phải được ban cho bởi
nhân vật cao cấp nhất trong giáo hội ở Venise, nghĩa là bởi chính tự tay
ngài hồng y – giám mục!

– Kia là lý do tại sao ngài đã giải thoát cho ta!
Bembo kêu lớn.
– Không. Tôi đã đem ngài thoát khỏi Hắc-Động bởi vì hai người như

chúng ta không phải là quá nhiều để hạ sát Roland Candiano.

– Ta đồng ý với ngài, Bembo nói. Vậy chúng ta nên gấp rút! Chừng

nào mà chúng ta còn ở trong những miền này, ta chưa tin hẳn rằng ta
được an toàn.

Hai người kỵ sĩ tiếp tục phi nước đại để lấy lại thời gian mà họ đã

gián đoạn để trò chuyện. Đến hai giờ chiều, Bembo đã ở trong dinh thự
của ông, trước sự sửng sốt của bọn gia nhân đã ngỡ rằng ông ta bị mất
tích luôn.

Một giờ sau, được Sandrigo tháp tùng, ông đi vào trong văn phòng

của thủ tướng Foscari.

– Ngài thấy không, thưa đức ông, rằng tôi giữ đúng lời hứa, Sandrigo

nói.

Thủ tướng tỏ một cử chỉ cám ơn Sandrigo và quan sát kỹ Bembo.
Ông thật sự kinh hãi về sự biến đổi nhanh chóng trên sắc diện của

viên hồng y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.