ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 387

thủy chung mà nàng đã phạm phải trong sáu năm qua – cho đến cái
giây phút mà sự thật mê muội được phanh phui đã làm nàng bừng tỉnh.

Roland không chết.
Roland đã ở sáu năm dưới đáy những cái giếng sâu.
Và nàng, kẻ khốn nạn – nàng là kẻ bị hành hạ đáng thương! Kẻ đã

phản bội, đã làm lu mờ mãi mãi mối tình cao đẹp tinh khiết của mình
bằng cách chấp nhận một vụ kết hôn gượng ép.

Uổng công nàng đã bảo toàn do một sự chống đối cuối cùng, bởi một

nỗ lực cuối cùng của lòng trung trinh, lòng trong sạch của tấm thân
nàng; uổng công nàng đã để giữa nàng và kẻ được nàng chấp nhận,
những hàng rào ranh giới không thể vượt qua, ít nhiều nàng cũng
không tránh khỏi bị hoen ố.

Và chính có lẽ Roland đã nghĩ đến việc đó nên trong cuộc hội kiến bi

thảm ở đảo Olivolo, chàng đứng trước mặt nàng lặng thinh và lãnh
đạm.

Thế là hết!
Bấy giờ chỉ có cái chết, cái chết mới giải thoát cho nàng và cái chết

khả dĩ là một nơi nương náu an toàn và vĩnh cửu.

Đó là những gì Léonore nghĩ đến trong cái giờ thê lương mê sảng,

nhưng với bản chất cường tráng của nàng sự sống bỗng hồi phục lại.

Nếu nàng nằm yên như thế, bị liệt nhược trong một sự rã rời tuyệt

vọng, vừa khi nàng càng nhắm kín dữ dội thêm đôi mắt để kêu gọi đêm
tối vĩnh viễn mau mau đến, một giọng nói thì thầm ở gần sát bên nàng,
thình lình đập vào tai.

Nàng lắng nghe, và đối với lần đầu tiên, từ lúc nàng có thể suy nghĩ,

nàng nghĩ đến sự ngạc nhiên là mình đang ở đây, nằm trong chiếc
giường của mình.

Bỗng nhiên nàng nhớ lại rằng mình đã ngã xuống ở giữa phòng.

Chắc chắn những thị tỳ đã đưa nàng lên giường. Nhưng đã xảy ra bao
lâu? Một giờ? Một ngày?

Nàng lắng tai nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.