ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 413

– Sao! Ngài không có bị thương vào cái đêm mà ngài toan tính bắt

cóc con gái tôi!... Sao! Roland Candiano không có cướp lại Bianca ở
trong tay ngài sao!...

– Ai đã thuật cho bà nghe câu chuyện cổ tích đẹp đẽ đó?
– Chính miệng Roland Candiano!
– Vậy là bà cũng vậy, bà đã gặp ông ta! – Bembo kêu lên với một

giọng u ám.

– Chao ôi! – Ngài thấy rõ rằng chính ngài đã gặp ông ta!
– Vậy thì! Phải, thật đúng. Ta có gặp ông ta, và ta có thể nói với bà,

thưa phu nhân, rằng mạng sống của tất cả chúng ta đều đang gặp nguy
hiểm...

– Tôi biết điều đó!– Imperia rùng mình nói.
– Hơn cả bao giờ, chúng ta phải canh chừng, hơn cả bao giờ chúng ta

phải đoàn kết lại. Nếu ta đã thoát khỏi tay ông ta lần này, đó là do một
sự phò hộ hiển nhiên của trời. Nhưng có thể một lần khác ta sẽ ít gặp
may mắn hơn... Đối với ta, còn đối với Foscari, đối với Altieri, cuộc
chiến đấu thật dễ dàng; chúng tôi là những người đàn ông, và Roland
Candiano, dù cho ông ta có thế lực mấy đi nữa, ông ta cũng chỉ là một
người đàn ông. Nhưng còn bà, thưa phu nhân, bà là một người đàn bà,
yếu đuối, bị cô độc ở trong thành Venise, ai sẽ che chở cho bà, ai sẽ bảo
vệ cho bà, nếu không phải là chúng tôi, nhất là nếu không phải là chính
ta!...

Ông ta quan sát tác dụng của những lời nói đó trên Imperia...
Trước sự ngạc nhiên lớn của ông, nàng không chứng tỏ sự kinh hãi

như ông mong đợi.

Thật vậy, Imperia đang nghĩ rằng có một người che chở mà nàng biết

rõ sức mạnh và sự táo bạo.

Đó là Sandrigo.
Do bởi đâu mà bà ta có một sự bình thản như thế? – Bembo nghĩ

thầm.

Và thay đổi ngay mưu kế, ông nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.