ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 417

– Và tôi, tôi chờ đợi ông – Imperia trả lời với cái giọng quyến rũ đã

là một lời hứa hẹn cho những sự âu yếm êm ái hơn.

Nhưng Sandrigo cố gắng thoát khỏi sự say đắm, nói tiếp:
– Tôi đang lo lắng tìm một vị giáo sĩ để ban phép lành cho cuộc kết

hợp của tôi với Bianca.

Nàng kỹ nữ hơi tái mặt.
Và nếu như, vào lúc đó, nàng đi sâu xuống tận đáy lòng mình, có lẽ

nàng sẽ lấy làm kinh hoàng khi tìm thấy nơi đó ánh rạng đông sầu thảm
của một tình cảm có thể là sự căm thù...

Phải, giờ đây, nàng đang ghen tuông... ghen tuông với con gái mình.
– Một giáo sĩ – Nàng nói. Cần gì đến giáo sĩ để đọc những lời nghi

thức! Và rồi, tại sao quá gấp rút như thế?...

– Vấn đề giáo sĩ đối với tôi có sự quan trọng, Sandrigo cương quyết

nói, vừa tránh không nêu ra những lời nói sau chót của Imperia. Hay
đúng hơn là vấn đề cuộc lễ. Tôi là người xa lạ ở Venise; số ít người biết
tôi là những vị chỉ huy cảnh binh và họ chỉ biết tôi là một tên cướp.
Nên tôi muốn rằng một cuộc lễ huy hoàng diễn ra vào giữa ban ngày,
trong ngôi giáo đường đẹp nhất, và tôi muốn một vị giáo sĩ cao cấp có
uy tín để được sự kính trọng của toàn thể.

– Ai là vị giáo sĩ đó?
– Đích thân là ngài hồng y – giám mục. Ngài bằng lòng đứng ra làm

lễ để kết hợp cho trung úy Sandrigo với con gái của Imperia.

– Bembo?
– Chính ngài.
Và Sandrigo có một nụ cười đắc chí.
– Việc đó làm cho bà ngạc nhiên, phải không? Người ta sẽ làm cho

tôi những gì mà người ta có thể làm cho một người con trai của thủ
tướng. Bà trông thấy giáo đường Saint Marc treo đầy cờ, thắp sáng
choang hàng ngàn cây đèn sáp, tất cả giới tăng lữ tập họp, những thầy
dòng, những vị giáo sĩ trợ tế, và tất cả xã hội thượng lưu của Venise đổ
xô đến, ngài đại úy thống lĩnh, ngài Đại Pháp quan, có lẽ chính cả thủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.