ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 42

Nàng run lên, hàm răng nghiến vào nhau ken két.
Dandolo đỡ nàng một tay.
Nàng bước đi như một người máy, trên môi nóng bỏng vì cơn sốt,

một lời rên rỉ buồn tẻ, tuyệt vọng, chán nản!

– Ôi! Ta đau đớn!... Xa khỏi nơi đây, cha. Xin thương xót...
Và nàng rời khỏi tòa cung điện như vậy, nơi mà vài giờ trước đây

nàng đã bước vào, tươi cười hớn hở với tuổi thanh xuân và niềm hạnh
phúc của mình, xinh đẹp tuyệt trần!

Vào lúc đó, bà Silvia, mẹ của Roland hiện ra trước mặt nàng.
Bà Silvia, mà cõi lòng bị xâu xé, như kẻ bị tử thương, vừa chứng

kiến cảnh bắt giữ ngài thủ tướng chồng bà, cũng như bà đã chứng kiến
cảnh bắt giữ đứa con trai của mình! Silvia, với ánh mắt căm thù, vừa
làm chùn bước cả năm mươi người vừa chạy vụt ra bên ngoài. Vừa
trông thấy Léonore, bà Silvia vội chạy đến bên nàng!

– Con gái của ta! Bà kêu lên với giọng nức nở. Con rất xứng đáng

với nó, con... Theo ta!... Hãy theo ta báo thù cho nó!

Léonore nhìn bà một lúc với đôi mắt mở to trừng trừng bởi sự tuyệt

vọng và nỗi lòng đau đớn, bị dồn ép đến loạn trí. Nàng nói gần như
không thành tiếng:

– Tôi!... Con gái của bà?... Tôi!...
Thủ tướng phu nhân dường như không nghe nàng nói. Hoặc ít ra, bà

chưa hiểu kịp – người mẹ già đáng thương tin chắc rằng cả vũ trụ cũng
đau đớn với nỗiđau đớn của mình và Léonore – Ôi! Nhất là Léonore! –
sẵn sàng cùng chết với bà cho sự giải thoát đứa con trai của mình!

Với giọng nói khô khan và the thé mà người ta có trong những lúc

lên cơn sốt, bà nói tiếp:

– Theo ta, con gái của ta, đi theo ta... Với hai người chúng ta, chúng

ta sẽ kêu gọi dân chúng nổi dậy, chúng ta sẽ ném họ lên trên tòa cung
điện như là một máy bắn đá. Đi theo ta... trong hai giờ đồng hồ... sẽ
chẳng còn sót lại một viên đá tại ngôi nhà ô nhục đó... chúng ta giải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.