ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 437

– Tại sao tôi không đi đến gặp ông ta?
– Vì ông bị bịnh, nằm ở trong giường và ông không thể đi ra ngoài.
– Tôi không hiểu, Arétin sững sốt hỏi.
– Ông sẽ hiểu. Nhưng trước hết, đối với người của ông, ông đã bí

mật trở về trong đêm rồi. Một lát nữa, nước mắt và những lời than vãn
của ông sẽ lôi cuốn họ.

– Nước mắt của tôi! Những lời than vãn của tôi?
– Phải. Viết đi. Dĩ nhiên, ta chỉ cho ông những yếu tố chủ yếu về bức

thơ của ông. Sau đó ông sẽ chép lại bằng cách trau dồi những câu văn
đẹp đẽ mà ông biết cách tìm.

Arétin nghiêng mình, không biết rằng ông nên tỏ vẻ vui thích hoặc là

lo sợ về lời khen ngợi đó, mà Roland không quen sử dụng ông.

– Ta chỉ muốn, Roland nói tiếp, rằng ông nên tôn trọng tất cả cái

đoạn liên quan đến người đàn ông đã nổ súng lên Đại-Quỷ và những lời
nói do Jean de Médicis hấp hối thốt ra.

Arétin nhảy dựng.
Ông trở nên tái mét.
– Ngài nói sao? Ông ấp úng.
– Ta nói rằng Jean de Médicis đã bị giết chết.
– Jean de Médicis!... Bị giết chết!... Tôi nghe không rõ, có phải

không?... Bị giết chết!...

– Bởi ta! Roland thản nhiên nói.
Arétin khóc sướt mướt.
Roland thấy nỗi đau đớn của nhà thi sĩ thật là chân thành. Chàng

không hiểu tình bằng hữu thật sự nào kết hợp kẻ vũ phu hung bạo, hiếu
sát, súng cầm trên tay, lăn xả vào cuộc chinh phục thế giới với người
làm thơ cầu kỳ và kiểu cách, nhát gan, nhưng cũng xông vào chinh
phục những sự khoái lạc, cùng với những sự tham lam hung bạo. Tuy
nhiên khẩu súng của Arétin thì là một cây bút lông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.