ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 444

– Roland Candiano.
Bembo giật mình mãnh liệt, dường như ông ta không chờ đợi nghe

cái tên đó. Ông đứng dậy và nhìn dáo dác xung quanh mình với vẻ
khủng khiếp: Vào lúc đó, ông tự bảo rằng Roland chắc có lẽ sắp xuất
hiện, bắt ông, lôi đi thêm lần nữa vào trong cái hang động ghê gớm của
ông ta. Ông thấy Arétin đang nằm trên giường, nhìn ông với vẻ kinh
ngạc. Ông lấy làm xấu hổ về nỗi khủng khiếp tự nhiên đó nên ngồi trở
xuống vừa hỏi:

– Nào hãy xem, trước khi anh đi, anh có trò chuyện với người nào về

cái sứ mạng đó không?

– Không nói với bất cứ một ai trên đời, Arétin nói sau một lúc hơi do

dự.

– Khốn nạn, ông ta gầm vang, vừa đi đến bên giường, anh đã có nói!
– Không, tôi xin thề!
– Anh có biết,Bembo nói tiếp vừa lay dữ dội bàn tay của Arétin, anh

có biết tên thơ ký của anh là ai không?...

– Người thơ ký nào? Chắc anh điên rồi?...
– Tên thơ ký bí mật mà cả ta đã hoài công chất vấn anh mà anh

không biết gì cả, cho đến cái tên của hắn! Anh biết hắn là ai không?

– Không, bởi mái tóc của nàng Chiara!
– Hiện hắn ở đâu? Hắn đã ra sao?
– Ông ta đã biến mất trước ngày tôi đi. Cầu cho quỷ sứ bắt giữ ông ta

đi!

– Thế thì! Gã điên khùng đó, là Roland Candiano!
– Ô hay!...
– Chính là ông ta, ta bảo anh!
– Thế thì! Ở đó có cái gì lạ lùng? Anh muốn việc đó liên quan gì đến

tôi? Dù sao, những việc làm và cử động của ngài Roland Candiano đó
liên quan gì đến tôi?... Ông ta đã đi, chúc đi bình an! Ông ta sẽ không
trở lại, hoặc là sẽ trở lại, tùy ý ông ta!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.