chó, tôi thấy những con sói trong số ít và những con cừu ngu ngốc
nhiều vô kể... Tôi không nghe cười, khóc, ca hát, nói chuyện xung
quanh tôi. Tôi chỉ nghe la hét, tức giận, gầm thét, kêu rống... Anh hiểu
không!
Bembo đã ngồi xuống ghế, và trầm tư, lắng nghe Arétin.
– Và ta? Ông hỏi.
– Anh! Pierre nói. Chúng ta hãy bỏ qua. Anh, anh là một người bạn.
Nghĩa là tôi chỉ thấy nơi anh một hình ảnh của chính tôi. Chúng ta hãy
bỏ qua, tôi bảo anh. Nên tôi có cái thói xấu nhìn thấy nhân loại như là
một bộ sưu tầm những con quái vật. Tôi soi thấu tâm hồn của họ ngay
lần đầu. Dưới tính hào hiệp của vị nam tước cao quý đó, tôi nhận thấy
sự hèn nhát của tâm hồn; dưới lòng thương xót của người trung lưu đó,
tôi thấy sự dữ tợn của tính khoác lác ích kỷ; dưới sự vĩ đại của vị quốc
vương này, tôi phân biệt rõ ràng sự thấp hèn trong những tình cảm của
ông ta. Và bấy giờ...Anh không hiểu sao?
– Cứ nói đi, Bembo bảo.
– Bấy giờ, tôi chỉ còn chứng minh rằng tôi, tôi đã hiểu, và tôi có thể
lột mặt nạ họ! Rằng tôi có thể phát giác ra con hổ, con sói, con lợn! Vì,
hổ, sói và lợn muốn hoàn toàn được coi như là con người. Và họ trả
tiền không cần trả giá vào một lời nói đầu tiên của tôi nói về tật kín của
họ.
– Ôi chà! Anh nghĩ rằng mỗi một người đàn ông đều có một tật bệnh
sao?
– Tôi không nghĩ, tôi tin chắc. Sự nhu nhược, sự ngu ngốc, đó là
không dám tuyên bố cái tật bệnh của mình. Tôi, tôi tuyên bố rằng tôi là
người phàm ăn và hèn nhát. Những người đàn ông khác tuyệt đối muốn
được người ta thán phục họ.
– Và anh?
– Tôi chỉ muốn có sự ngưỡng mộ bằng tiền. Vì không có lòng quý
chuộng đối với những đồng loại của tôi, tôi không muốn cho họ quý
chuộng tôi. Nhưng sau khi trông thấy một nhà phú hào, tôi tự bảo: