ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 515

Ông ta tưởng tượng rằng mình không còn yêu thương Léonore nữa, và
ta, ta thấy mối tình của ông ta biểu lộ trong tất cả các hành động của
ông ta. Ông ta tin chắc rằng mình không còn đi đến đảo Olivolo nữa,
nhưng ta, ta biết chắc rằng ông ta sẽ trở lại nơi đó dù sớm hay muộn!
Chà! Chà! Người đẹp Léonore có mặt ở đó và đã ra lịnh cho chúng ta
rút lui? Tại sao? Phải, tại sao?... Roland, con chim xanh của ta, mi sẽ
trở về ổ, chính ta tiên đoán với mi điều đó... Về ổ, về chuồng! Chúng ta
hãy đi viếng cái chuồng!...

Như chúng ta đã thấy, đối với một người cảnh sát trưởng như Guido

Gennero, ông đã lý luận rất khôn ngoan.

Ông xoa hai bàn tay thêm lần nữa, có lẽ là do thói quen của ông, rồi

ông liếc nhìn một lần cuối lên tấm gương và thấy rằng mình khó nhận
ra, rồi ông đi ra, hướng về phía đảo Olivolo. Ông không đi thẳng đến
nơi đó. Theo thói quen, ông dừng lại hai hay ba quán rượu và cuối cùng
đi như vậy đến quán Mỏ Neo Vàng.

Thầy Bartolo nhận ra ông ngay mặc dù ông đã cải trang, và đến gặp

ông với một nụ cười để lộ những cái răng nhọn hoắt của ông ta. Người
ta sẽ cho đó là một con lang sói bỗng nhiên gặp một con hổ sửa soạn
mở lời chúc tụng.

– Mi có tin tức mới không? Viên cảnh sát trưởng hỏi.
– Tin tức đặc biệt, thưa đức ông Gennero.
– Nào hãy nói xem...
– Gã Scalabrino ghê gớm, cánh tay phải đắc lực của Roland

Candiano, kẻ đã triệt hạ chiếc cầu Than Thở với một đấm tay, theo lời
người ta nói...

– Thế nào, nói hết đi...
– Chết!
Viên cảnh sát trưởng có một thoáng mừng rỡ trong đôi mắt.
– Nếu như mi nói đúng, Bartolo, mi xứng đáng lãnh mười đuy ca đối

với cái tin đó. Nhưng việc đó có chắc không?

– Chính tôi đã giết chết gã, thưa đức ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.