ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 53

Nhiều người chạy trốn ào ào như một cơn lốc chia cách hai người

đàn ông...

– Một trăm ê-quy! Scalabrino lẩm bẩm. Nghề nghiệp thật tốt...
Lập tức gã xông tới quật bà Silvia ngã ra, rồi chụp lấy bà, ôm lên

mang đi xuống một chiếc du thuyền và biến mất.

Lần lần cuộc biến động lớn ngày hôm trước lắngdịu, mọi huyên náo

đã bị dập tắt. Đêm thanh vắng phủ bóng tối lên những xác chết ở quảng
trường Saint-Marc.

Đêm đó, trên bờ những đầm nước mặn, được xem như tiền đình của

biển Adriatique, một căn phòng nghèo nàn trong một ngôi nhà tồi tàn
vẫn còn leo lét ánh đèn. Lúc đó là ba giờ sáng, nghĩa là gần như vào lúc
Roland đi xuống ngục tối số 17.

Trong căn phòng đó, một người đàn bà nằm trên một chiếc giường

xấu, trán đẫm máu được băng bằng vải.

Ở đầu giường, một thiếu nữ mặc bộ y phục màu nhạt của các cô gái

bình dân, đứng canh giữ, thỉnh thoảng cô ta thấm ướt đôi môi nóng
bỏng của người đàn bà bị thương. Cô ta nhìn bà với vẻ thương xót.

Một người đàn ông vóc dáng lực sĩ ngồi trong một góc phòng, bất

động và im lặng.

Người đàn bà, đó là bà Silvia, mẹ của Roland. Người thiếu nữ, đó là

cô gái ăn mày ở trong ngôi nhà, và người đàn ông, đó là tên cướp
Scalabrino.

Tại sao gã vẫn chưa giết bà Silvia?
Chiếc đồng hồ ở một giáo đường gõ ba giờ rưỡi sáng. Scalabrino

bỗng nhận thấy trời sáng, tắt ngọn đuốc đã soi sáng cảnh nghèo nàn bên
trong.

Vào lúc đó, bà Silvia cử động.
Với một vẻ nhút nhát man rợ, Scalabrino đến gần bên giường.
– Mi nói sao, Juana? Anh ta hỏi nhỏ. Ta tin rằng vết thương đã khép

miệng lại, sẽ không có gì lớn chuyện? Vả lại vết thương ở trên đầu
không nguy hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.