ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 569

Bianca tái mặt, kinh tởm.
Cố nén những giọt nước mắt muốn tuôn ra, nàng cắn chặt môi cho

đến rướm máu để khỏi bật ra tiếng kêu la tuyệt vọng và nhục nhã từ
con tim đau đớn dâng lên và trong khi Imperia khóc nức nở, nàng thiếu
nữ nhẹ nhàng ru mẹ trong đôi cánh tay ấm áp của mình.

Rồi Bianca nói, với giọng thiết tha âu yếm:
– Đừng bao giờ nhắc lại một lời nào về những điều đó nữa, thưa mẹ,

mẹ yêu dấu, những lời nói mà con đã hỏi mẹ, con sẽ quên hết... Đừng
bao giờ nữa, ôi! Đừng bao giờ, cả ý nghĩ của con, lời nói của con sẽ
không bao giờ đánh thức nơi mẹ về những kỷ niệm đó. Quá khứ đã
chết, cuộc đời đang mở rộng trước mắt chúng ta, vẫn còn đẹp đẽ.
Chúng ta sẽ cùng đi chung, chúng ta sẽ đến một nơi xa lạ mà không
một ai biết chúng ta, nơi mà chúng ta có thể sống với gương mặt thật,
nơi mà con sẽ tự hào nói về mẹ: “Người này là người mẹ yêu dấu của
tôi”.

Những lời nói cuối cùng đã đánh thức mạnh mẽ vào tâm trí của

Imperia.

Nàng làm một động tác kềm chế, cố đè nén sự xúc động của mình.
Đi! Rời khỏi Venise! Không còn gặp lại Sandrigo nữa!
Điều đó đối với nàng thật quá sức.
Người mẹ đã có một lúc ưu thắng; tình cảm của người kỹ nữ lại sống

dậy với những mối dục tình chớp nhoáng mà chỉ cần một giờ đồng hồ
cũng đủ làm cho nó kích động, cũng như là một giờ đồng hồ nhiều khi
đủ làm cho nó suy thoái với tính đa dâm như lửa, vô liêm sỉ và trơ trẽn
của nàng...

Những gì nàng vừa nói ra chỉ đơn giản làm nhẹ bớt nỗi uẩn khúc

trong lòng.

– Đi! Nàng nói, hỡi ôi! Đó sẽ là hạnh phúc của ta; nhưng mà không

thể được!

– Không thể được! Bianca kêu lên ngạc nhiên khi thấy mẹ nàng vẫn

khăng khăng sau lời thú tội ghê gớm, tim nàng phập phồng, tựa như sắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.