ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 57

chính điều đó đã lay động đến tận đáy lòng tôi, chính điều đó đã làm
cho tôi thay đổi...

Scalabrino đứng lên, bước đi trong phòng với vẻ sôi nổi, nói với một

giọng đứt quãng:

– Còn tôi, để đền đáp ơn ngài, tôi đã âm mưu hoạt động nhằm giúp

người ta bắt giữ ngài. Tôi không được biết trước, thật đúng. Nhưng
đáng lẽ ra tôi phải biết trước!... Phải, đây chính là một tội ác trong cuộc
đời của tôi. Cho nên, thưa bà, bà có thể giết tôi, nếu như bà thích việc
đó. Thân xác của tôi không xứng với lòng thương hại... Bà do dự?...
Vậy thì! Chưa phải là hết, anh nói tiếp với sự thất vọng. Bà là người mẹ
của kẻ đã dung tha tôi, bà ngỡ rằng tôi đã muốn cứu thoát bà? Bà nên
biết rõ sự thật, sự thật độc ác... Tôi đã xông vào bà và mang bà đi chỉ vì
người ta treo giá cho tôi một trăm ê-quy để giết chết bà!

– Và tại sao mi không giết ta?
– Chà! Thế đấy! Tôi nào có biết!... Ở trên sông, cảmười lần tôi định

quăng bà xuống nước. Ở đây, trong gian phòng này, tôi vừa rờ mũi dao
găm của tôi vừa đi đến gần bà... Và tôi không thể làm được! Bà đã bất
tỉnh, bà nhắm kín đôi mắt... Cho nên, việc làm đó dường như quá khó
khăn đối với tôi để sát hại bà hơn là tấn công mười người đàn ông đầy
đủ võ khí!...

– Ta ái ngại cho mi, bà Silvia nói.
– Bà ái ngại cho tôi?...
– Và ta tha thứ cho mi.
– Bà ái ngại cho ta! Bà tha thứ cho ta! Ta bủa lưới chống lại đứa con

trai và đứa con trai tha ta được toàn mạng! Ta nhận ám sát người mẹ, và
người mẹ ái ngại cho ta và tha thứ cho ta! Và hỡi ôi, đó là những người
đang bị giáng phải tai họa. Bà Silvia bước đến cầm lấy bàn tay tên
tướng cướp.

– Mi tên gọi là gì? Bà hỏi.
– Scalabrino...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.