ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 597

Bembo ném một ánh mắt về phía Sandrigo, và, xuyên qua cái lỗ

hổng trên mặt nạ, ánh mắt đó chiếu một ngọn lửa căm thù đến nỗi làm
cho Sandrigo hoảng sợ, ông ta cắn chặt răng, đứng lên và tìm cách đến
gặp hai người.

– Bây giờ, bà nói mau đi, Bembo bảo, bởi vì ông ta đang đi tới!
– Bianca đã biến mất, cách đây chưa đến hai giờ đồng hồ, Imperia

nói. Ngài đừng ngạc nhiên như vậy... Tôi nghi rằng chắc nó đã tìm cách
đi theo Roland Candiano trong ngôi nhà ở Mestre. Đó. Bây giờ, ngài
hãy hành động theo sự cảm hứng của ngài.

Bembo đưa tay lên trán như là ông bị đe dọa bởi một cơn tăng huyết

áp. Nhưng lại hồi phục lại ngay, ông nghiêng mình chào nàng kỹ nữ.
Bây giờ mặt nàng hơi tái xanh, và bước đi vào ngay lúc Sandrigo đuổi
theo kịp.

Nàng kỹ nữ mỉm cười với nụ cười quyến rũ nhất.
– Con chim xấu đó là ai? Sandrigo hỏi.
– Một người bạn của thiếp, ông ta sẽ trở thành người bạn của chàng,

thiếp hy vọng: Một vị lãnh chúa dễ thương ở Venise.

Sandrigo cảm thấy an tâm bởi nụ cười hơn là câu trả lời. Ông ta

không ngờ rằng Imperia quá xinh đẹp như vậy, có thế nào nàng có một
nhan sắc quá khác biệt với người đàn bà mà ông ta đã được biết. Ông
say sưa vì khoái cảm. Thế là với một giọng nói gần như thản nhiên, ông
hỏi:

– Tôi vẫn chưa thấy Bianca!
– Một lát nữa, anh bạn...
Sandrigo để cho lòng mình bị lôi cuốn...
Bembo đi vòng quanh các gian phòng khánh tiết, không vội vàng,

suy nghĩ về những gì ông mới nghe được. Ông đi qua những gian
phòng vắng vẻ, rồi đến hành lang. Trước cánh cửa phòng Bianca, ông
lắng tai nghe một lúc, rồi thử mở cánh cửa, như ông đã có làm một lần.

Cánh cửa mở ra. Gian phòng vắng vẻ. Bembo trông thấy chiếc áo dài

và những món nữ trang...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.