ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 611

– Kiên nhẫn, ta bảo mi! Và hãy nghe cho rõ tất cả những gì ta sắp

nói với mi.

– Tôi lắng nghe.
– Một lát nữa, những quan khách của Imperia sẽ ra về; dinh thự sẽ

trở nên lặng lẽ và âm thầm; nhưng mà mi sẽ không bỏ đi. Mi sẽ chờ
đợi...

– Ở đây, thưa chủ nhân?...
– Ở đây... Hoặc là có thể ở nơi khác, tùy theo ý mi, sẽ do con tim sai

khiến mi... Nghe đây, khi tất cả mọi người ra về hết, mi sẽ thấy Imperia
đến ngồi vào trong chiếc du thuyền này, dẫn theo Sandrigo... Mi hiểu
chưa?...

– Vâng, vâng, thưa chủ nhân!... Con gái của tôi! Con gái của tôi!...

Việc gì đã xảy ra?

– Kiên nhẫn, thêm một lần nữa. Imperia và Sandrigo một lúc nữa sẽ

dạo chơi trong chiếc du thuyền này. Ta sẽ không nói nhiều hơn với mi
về việc dính dấp đến gã đàn ông và người đàn bà đó. Việc còn lại liên
can đến mi...

Scalabrino hiểu rằng anh sắp sửa biết được điều bất hạnh sắp xảy ra.
– Bây giờ, Roland nói tiếp, giả sử như có một tai biến...
Scalabrino buông ra một tiếng rên rỉ.
– Con gái của mi, anh bạn đồng hành tốt của ta, con gái của mi,

chúng ta không thể trả nàng lại cho mi đêm nay.

– Ôi! Tôi muốn biết được sự thật, dù cho sự thật có làm cho tôi đau

đớn! Bianca đã chết, phải không?

– Không! Không chết; ít ra, ta hy vọng như vậy...Nhưng mi hãy nghe

ta...

Roland nắm lấy hai bàn tay của người bạn đồng hành, chàng nói nho

nhỏ để an ủi, xoa dịu nỗi lòng đau đớn của người cha bất hạnh...

Scalabrino lặng thinh.
Đến lúc Roland nói xong, Scalabrino không khóc, cũng không rên rỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.