ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 667

– Chính ông ta. Đức ông hiểu rằng ông ta chưa từ bỏ cái yêu sách nối

nghiệp cho thân phụ ông ta... Còn về tử thi người đàn ông, chúng tôi
cũng nhận ra ông ta. Đó là một tên tướng cướp xưa mà do một ân huệ
hoàn toàn đặc biệt, làm cho nhiều người đã công khai ngạc nhiên,
người ta vừa mới phong chức trung úy trong đội cung thủ.

– Sandrigo!
Viên Hồng y thốt ra lời kêu đó với một nỗi khủng khiếp thật sự. Ông

cũng không nghĩ đến sự vui mừng về sự mất tích của một địch thủ đáng
ghê sợ như vậy. Ông run lên vì kinh hãi. Bởi vì cái chết của Sandrigo,
tác phẩm của Roland, báo trước cái chết của ông, ông không ngờ vực
chút nào!

Viên cảnh sát trưởng mỉm cười.
– Đức ông quen ông ta sao? Ông hỏi.
– Ta biết rằng ông ta có nhiều công trạng lớn, thế thôi...
Và sau một giây hoang mang lo sợ, ông nói tiếp:
– Vậy ra, Sandrigo đã bị ám sát!
– Tôi không có nói việc đó với đức ông. Nhưng mà ngài đã đoán

đúng. Cái tử thi của trung úy – bởi vì ông ta là trung úy! – mang một
cây dao găm cắm chặt vào lồng ngực. Kẻ đã đâm nhát dao đó chắc ít
khi trật mục tiêu của mình!

– Và người ta giả thiết thế nào? Bembo hỏi.
– Người ta giả thiết, hoặc ít ra tôi giả thiết, vì đó là nghề nghiệp của

tôi để thấy rõ ràng trong tất cả những vụ bí mật, tôi giả thiết rằng
Sandrigo đã bị nàng Juana đó lôi cuốn vào trong một cuộc mai phục và
bị Roland Candiano sát hại.

– Nhưng còn chính nàng?
– Nàng đã bị giết vì có lẽ nàng phản bội phần nào... Nhưng tôi thấy

rằng câu chuyện làm xúc động trí tưởng tượng của đức ông nhiều hơn
là tôi nghĩ...

– Không, không! Ngài hãy nói tiếp... Nhưng ngài nên hiểu rằng

những sự ghê gớm như vậy được tạo ra để làm xúc động một người còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.