ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 707

Guido Gennero nắm cổ gã, ra lệnh cho những tên cảnh binh chạy

đến.

– Hãy dẫn người đàn ông này đến nhà ta, cho giam kín gã và nên

canh chừng cẩn mật, đó là một kẻ âm mưu.

Gã cảnh binh tố giác, mặt tái xanh vì khủng khiếp, vội bị lôi đi.
– Đồ ngốc! Gennero lẩm bẩm, đồ ngốc sắp sửa phá hư tất cả sự trù

tính của ta!

Vừa xoa hai bàn tay, ông đi vào giáo đường theo Roland khi chàng

đang đứng dựa lưng vào một cây cột, ánh mắt của chàng trầm ngâm,
đang gợi nhớ trong trí quang cảnh ghê gớm mà chàng vừa thấy trước
mắt. Rồi đi ngược dòng thời gian, chàng nhớ lại cái cảnh tượng trong
đó Juana đã thuật lại việc nàng đã làm thế nào để kiểm tra tiền bạc cần
thiết để cứu sống mẫu thân chàng đang hấp hối.

Sự xuất hiện của Guido Gennero kéo chàng ra khỏi cảnh trầm mặc

âm thầm và ảm đạm. Chàng lắc mạnh chiếc đầu, như để nói:

– Ta không có quyền tự buông xuôi... Đau đớn, vui mừng, tất cả phải

lướt qua xung quanh ta... Ta không có quyền ngừng lại trên đường để
vui cười hoặc than khóc...

Chàng ra hiệu mời viên cảnh sát trưởng hãy nói...
– Thưa đức ông, bấy giờ Guido Gennero nói tiếp, tôi tưởng rằng lúc

nãy trình bày khá rõ để ngài hiểu rằng tôi đã nắm chắc tư tưởng của
ngài và theo dõi từng bước chân của ngài, nếu như không phải là tất cả
những bước chân của ngài, thì ít ra cũng là ý chí của ngài. Cuối cùng,
nếu như tôi không biết rõ những hành vi của ngài, tôi cũng biết được
những dự định của ngài.

Việc bất ngờ sau cùng vừa xảy đến là thành phần của một số sự

việc... Và tôi tự giải thích cái chết của Sandrigo, mặc dù tôi có phần
ngỡ ngàng trước cái chết của nàng thiếu nữ này...

– Hãy cho qua! Roland nghiêm nghị, gương mặt co rúm, chàng cố

chế ngự sự đau đớn của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.