ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 733

ta là cha của con... con hãy nhìn ta một lúc, một lúc thôi...

Roland lay động vai của người bạn đồng hành một cách mãnh liệt.
– Đứng lên, chàng nói với một giọng khàn, hãy đứng lên, anh bạn,

người anh em của ta... Hãy đứng lên!...

– Thế là nó đã chết sao! Gã khổng lồ ấp úng.
– Đã chết! Roland nói với một âm điệu trang trọng khiến cho tất cả

mọi người, Arétin, nàng Margherita, nàng Paolina, và tất cả các nàng
Arétines chạy đến, và sau lưng các nàng là bọn gia nhân, tất cả đều cúi
đầu và đứng nghiêng mình.

Perina nức nở nho nhỏ.
– Thưa chủ nhân, nàng nói nhỏ nhẹ, tôi dám cả gan hy vọng rằng...
– Im lặng! Roland đáp lại cũng bằng cái giọng trang trọng đó.
Scalabrino đã đứng lên. Anh không khóc nữa. Nhưng đôi mắt của

anh đỏ ửng máu, và gương mặt của anh đã hiện lên vẻ ngây ngô đần
độn khó tả.

– Đã chết! Anh nhắc lại... Thưa chủ nhân, tôi chỉ còn có việc tự mình

chết đi.

– Mi phải sống, Roland nói.
Gã khổng lồ có một cái nhún vai biểu lộ một sự chán nản vô cùng.
– Hiện giờ ngài muốn tôi phải làm gì?
Anh hỏi với một giọng trầm và buồn bã, không có vẻ gì là đau đớn.
Roland đáp lại:
– Báo thù cho nàng!
– Báo thù cho nó! Scalabrino lẩm bẩm vang rền, mà trong một lúc,

đôi mắt của anh sáng rực để rồi tắt ngấm ngay.

– Phải tìm cho được tên khốn nạn đã giết chết con gái của mi, và trả

lại cho nó cái đau đớn đổi lấy cái đau đớn, cái chết đổi lấy cái chết...
Theo ta!...

Chàng nắm một cánh tay của Scalabrino và lôi anh đi.
Gã khổng lồ tự để cho Roland kéo đi như một đứa trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.