ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 735

linh cảm rằng Bembo chắc đã đoán ra là chàng, nên đã bỏ chạy...Và
ban đầu, ông ta đã nghĩ đến việc rời khỏi Venise.

Bỗng nhiên, chàng thấy một chỗ trống.
Thiếu một chiếc du thuyền.
Chàng nhảy xuống chiếc du thuyền bên cạnh và giở những tấm màn

che bằng da lên:

– Đọa đày! Không có ai cả!
– Này, ngài kỵ sĩ của tôi! Ngài tìm một chiếc du thuyền để đi dạo

dưới ánh trăng? Một giọng nói cất lên từ một chiếc ghe bên cạnh.
Roland, không trả lời, bước ngang qua các dây thuyền, đứng trước mặt
người thủy thủ vừa mới nói, rút chiếc dao găm của chàng ra:

– Cây dao găm này sẽ vào bụng mi nếu như mi nói dối một lời nào;

một trăm ê-quy bạc nếu như mi nói sự thật. Mi chọn điều nào?

Nghe giọng nói, người thủy thủ hiểu ngay rằng đây không phải là

một chuyện đùa nên lập tức lựa chọn ngay.

– Bởi thánh mẫu, tôi chọn một trăm ê-quy.
– Tốt. Chiếc du thuyền đang thiếu... ở đây... đã đi từ lúc nào?
– Vừa được mười phút. Tôi sửa soạn đi ngủ dưới chiếc lều, và tôi

thấy nó vội vã chèo đi.

– Nó chở ai?
– Một người đàn ông duy nhất, ăn mặc theo lối kỵ sĩ, với một chiếc

áo khoác màu đen.

– Người đàn ông từ đâu đến.
– Từ chỗ kia! người thủy thủ giơ tay chỉ về phía dinh thự Arétin.
– Người đàn ông... có vẻ bình tĩnh không?
– Bình tĩnh? Cũng như một con heo rừng nghe tiếng đàn chó săn!

Ông ta quay nhìn lại từng bước chân, và nhảy xuống dưới chiếc lều như
là ông ta bị tất cả bọn cảnh binh ở Venise rượt đuổi theo.

– Chính ông ta!... Mi nghe chăng, chính ông ta! Roland nói.
Scalabrino gật đầu. Roland nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.