ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 739

– Không. Cái thư này là một lệnh trả tiền cho mi, không phải một

trăm ê-quy, mà một trăm hai mươi. Chính là việc đó mà ta muốn cho
mi đọc.

– Cũng như là tôi đã đọc rồi, bởi vì ngài nói cho tôi biết những gì

chứa đựng trong đó.

Trầm ngâm, Roland gật đầu tán thành, nhưng một sự ngờ vực mới

thoáng qua trong trí của chàng.

– Tại vì mi không biết đọc, chàng nói vừa nhìn thẳng vào mặt người

chèo thuyền, là vì mi không biết viết phải không?

– Thật vậy, thưa đức ông, người thủy thủ mỉm cười trả lời.
– Thế tại sao mi đem theo một nghiên mực trong chiếc du thuyền?
– Rất giản dị, thưa đức ông. Chắc ngài có nhận thấy nơi tôi neo

thuyền?

– Hãy làm như ta không có nhận thấy.
– Trong trường hợp đó, tôi xin ngài nhận xét rằng tôi đậu thuyền

cách dinh thự Arétin hai bước chân.

Roland giật mình và ánh mắt của chàng trở nên sắc bén hơn, lục soát

vẻ mặt của người thủy thủ – vả lại đó là vẻ mặt yên tĩnh, cởi mở có thể
đọc thấy rõ ngay cái nhìn đầu tiên.

– Thế nào? Chàng hỏi. Có gì chung cùng với dinh thự Arétin...
– Có lẽ ngài không quen biết ngài thi sĩ. Tôi, tôi biết ông ta!...
– Rồi sao?
– Ngài Arétin nâng niu chiếc du thuyền đẹp đẽ của ngài, nên thường

sử dụng chiếc thuyền của tôi để đi dạo.

– Chà! Chà!...
– Lần thứ nhất xảy ra việc đó, bỗng nhiên ngài hỏi tôi một cây bút

lông, mựåc và giấy viết. Chúng tôi đang ở giữa Lido, vì tôi không có
những món ông đòi hỏi, ông bắt đầu chửi rủa như một người ngoại giáo
thật sự, vừa kêu lên rằng vì tôi làm mất một sự cảm hứng đẹp đẽ của
ông nên ông thiệt hại hơn một ngàn ê-quy do nơi lỗi của tôi. Và ông nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.