ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 782

– Ta biết rằng mi vừa tiếp đãi một loại rượu thật ngon, như là có ở

trong hầm rượu của mi, Scalabrino nói tiếp.

Anh đứng dậy và đi đến trước mặt Bartolo.
Gã Chột càng lùi trong khi Scalabrino càng đi tới.
– Đúng là nắp hầm đang mở... Anh nói. Mi chỉ còn có việc đi xuống.

Người bạn thân thiết Sandrigo của mi đang chờ mi ở nơi khác và có lẽ
đang bồn chồn...

Scalabrino nói không chút mỉa mai, nhưng với một giọng nghiêm

trang.

Sự mỉa mai ẩn trong ý nghĩa của những lời nói mà anh không cần

phải tìm tòi, những lời đó thật tình và giản dị.

Bartolo lùi tựa sát vào tường, hai tay đưa ra phía trước như để tránh

khỏi một bóng ma hiện hình.

Scalabrino đứng gần bên ông ta.
Người khổng lồ giật mình. Bản năng hung bạo của anh trỗi dậy.

Trong một lúc anh mân mê chiếc cán dao găm của mình và đôi mắt anh
như trông thấy Bartolo đang nằm dài đẫm máu dưới chân anh.

Nhưng anh tự dằn lòng.
Việc cắt họng con người đang lảo đảo và tái mét đó đã gây cho anh

một sự ghê tởm.

Vào lúc đó, Bartolo lấy lại một ít can đảm.
Ông ấp úng:
– Nếu như mi muốn uống, anh bạn, ta sẵn sàng phục vụ cho mi.
– Tốt! Scalabrino nói với một tràng cười ghê gớm, uống nước sông?

Cám ơn, cám ơn...

– Không phải ta đã xô mi vào trong hầm. Ta xin thề với mi, ta không

có muốn, chính là Sandrigo; ta có bảo nó, nhưng nó không muốn nghe
gì cả, ta, ta không làm điều gì hại đến mi, mi biết rõ, phải không...

– Ta cũng không biết, Scalabrino nói.
– Vậy thì... Mi muốn gì?... Mi đến đây làm gì?...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.