ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 787

cùng với Médicis, nếu như sở cảnh sát của ngài tỏ ra bất lực, không tìm
ra được ông ta ngay, Đức ông còn phải lo ngại nhiều về sự bất hạnh
lớn lao xảy đến".

Bức thư đó, Bembo đã viết trước khi ông khởi hành và đã cho gởi

đến thủ tướng theo đường dây chắc chắn, ngay cái ngày ông trở về
Venise cùng với Bianca, trong dinh thự Arétin.

Thủ tướng đã đọc đi đọc lại bức thư đó mà từ mười lăm ngày nay, đã

khiến cho ông mất ngủ. Cái nghĩa của những hàng chót hiện ra trước
mắt ông mỗi lúc càng đe dọa.

– Thế nào? Ông nói vừa đưa mắt lên nhìn viên cảnh sát trưởng, ông

có được tin mới nào về ngài Hồng y không? Ông có kết quả nào trong
cái việc tìm kiếm không?

– Thưa đức ông, Guido Gennero nói, tôi tin rằng sẽ biết được nơi mà

đức ông Bembo đã đi đến. Tôi cầu xin đức ông nên nhận xét trước hết
rằng tôi chưa được biết điều gì rõ ràng cả, rằng những tên do thám của
tôi được phái đi khắp nơi đều trở về không có một dấu vết nhỏ nào cả.
Cuối cùng trong tất cả những điều đó, tôi hành động theo giả thuyết và
suy luận của tôi. Tuy nhiên, những giả thuyết của tôi, của riêng tôi, đều
dựa trên những sự kiện hiển nhiên.

– Vậy thì ông giả thiết thế nào?
– Rằng đột nhiên ngài Hồng y đã sợ hãi.
– Ông bảo là sợ hãi! Và vì sao vị chức sắc cao cấp của nước Cộng

hòa chúng ta có thể sợ hãi?

– Thưa đức ông, Gennero nói, vừa cúi chào thật thấp, dù là Hồng y,

ít ra người ta vẫn là một con người. Dù cho người đàn ông đó ở vào
ngôi vị cao cả nào, người ta có thể lục soát lại cái quá khứ của người
đó, tìm ra bóng ma đến ám ảnh giấc ngủ ban đêm, gợi nhớ lại cử chỉ
hoặc lời nói đã từng đè nặng lên suốt cả cuộc đời của một con người.

– Và ông đã tìm ra lý do đó? Foscari hỏi âm vang.
– Phải, thưa đức ông; nó tên là Roland Candiano.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.