ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 790

Gennero ngồi xuống.
Thủ tướng bước đi một lúc với vẻ sôi nổi.
Rồi ông trở lại ngồi vào chiếc ghế bành lớn của mình.
– Chúng ta đừng nói đến ngài Hồng y nữa. Ngài sẽ trở lại, nếu như

ngài muốn!...

– Nếu như ngài có thể!
– Tại sao như vậy?... Foscari hỏi và rùng mình.
– Thưa đức ông, tôi muốn nói là tôi tin chắc ngài Hồng y sẽ chẳng

bao giờ trở lại Venise nữa, hoặc một nơi nào khác, và ngài đã làm một
chuyến hành trình lớn mà không bao giờ trở lại. Đây này, thưa đức ông,
bởi vì tôi là cảnh sát trưởng của nước Cộng hòa, xin cho phép tôi nói
với tư cách là cảnh sát trưởng... Mặc dù, thực tế, không phải là tôi phải
có mặt ở đây vào lúc này để nói ra những gì tôi đang nói...

– Là ai thế?
– Tôi thấy dường như là vị chỉ huy trực tiếp của tôi: Tôi muốn nói

ngài Đại Pháp quan.

– Ủa! Ông biết rõ rằng ngài Đại Pháp quan đã từ chức... Vả lại, chờ

đợi gì ở Dandolo, vị thủ tướng cay đắng nói tiếp. Dandolo, con người tả
tơi đáng thương, kẻ hậu duệ hèn hạ của một dòng dõi danh tiếng, ông ta
không có khả năng có được một quyết định cương quyết... Ông hãy nói
cho rõ ràng.

– Phải, Gennero lanh lẹ nói, chiếc ghế Đại Pháp quan đang bỏ trống,

bất hạnh thay. Bởi vì, vào lúc này, cần phải có ở vị trí đó một người đàn
ông cương quyết... – Chẳng hạn như là ông! Thủ tướng nói.

– Chà! Thưa đức ông, tôi không xứng đáng với một sự vinh dự như

thế!

– Không phải! Chính ta nói với ông điều đó, Gennero. Hãy phục vụ

ta trong những tình thế hiểm nghèo mà chúng ta đang trải qua, đúng
hơn là nên phục vụ cho Quốc gia như là một vị Đại Pháp quan, xứng
đáng với cái tên gọi đó, ông đừng e ngại rằng ông đã có quan niệm về
một hy vọng hão huyền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.