ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 813

– Ai cho phép ông nghĩ đến việc đó? Ông nghiến răng nho nhỏ. Ông

đến để nói gì với ta? Hay ông đến vì ông ta?... Có phải ông ta phái ông
đến không?... Nhưng hãy nói đi!

– Không có, hoàn toàn không có, Pierre Arétin kêu lên hết sức hốt

hoảng, tự tôi đến đây... Nhưng bởi vì cái tên đó gây cho ngài một sự
cảm xúc như thế... Là vì tôi đã bị lầm lẫn! Cho nên tôi xin rút lui, tôi
xin rút lui...

– Ông hãy ở lại, thưa ông!
Dandolo nhìn sững Arétin với một ánh mắt sáng rực. Những giọt mồ

hôi đọng trên trán ông. Cuối cùng ông tự kiềm chế được, và với giọng
điềm tĩnh hơn, ông nói tiếp:

– Thưa ông, mời ông ngồi xuống, và hãy nên nói thành thật. Ông có

gì để nói với tôi về vấn đề của Roland Candiano?

Ông thốt ra cái tên đó với một cố gắng thấy rõ.
– Thưa đức ông, Arétin nói, tôi tưởng rằng trước kia Roland

Candiano là người thân thuộc trong gia đình ngài?

Dandolo rùng mình, và một lúc, Arétin lo ngại vì đã nói thêm một lời

vô ý thức còn ghê gớm hơn cả lần đầu. Nhưng người cha của Léonore,
bị rung động bởi những cảm giác do sự khủng khiếp ngự trị, giờ đây,
ông muốn biết hết tất cả. Cho nên ông tự dằn lòng, và lau mồ hôi đang
chảy dài trên mặt, ông hỏi với một giọng gần như điềm tĩnh:

– Làm thế nào ông biết việc đó?
– Thưa đức ông, Arétin an lòng kêu lên, câu chuyện đã lan đi khắp

các con đường ở Venise. Ngài có biết rằng ở trên bến cảng, người ta
vẫn còn coi Léonore Dandolo và Roland Candiano là: Đôi tình nhân
thành Venise không?...

– Không, thưa ông, Dandolo nói yếu ớt, ta không biết... Ta không

muốn biết việc đó...

– Cuối cùng, đây là điều để giải thích cuộc vận động của tôi, bên

ngoài công chúng đồn rằng ngài vẫn còn giữ một tình thương thâm
thúy đối với Roland Candiano.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.