- Nghĩa là, theo đồng chí, cơn mất ngủ của tôi – đó là con đường đến bất
tử phải không?
Điều này, tất nhiên, là đùa; tôi muốn ông giảm bớt căng thẳng tôi do mất
ngủ.
Tôi khuyên ông thay đổi cách chữa. Dù rằng chất amital natri mà Phó
Liêm Chương kê đơn vẫn tương đối có hiệu quả và gây cho Mao giấc ngủ
sâu, nhưng nó tác dụng không tức thời.
Vì thế tôi gợi ý Mao trước khi ăn hai mươi phút uống hai gói bột thuốc
ngủ, để nó tác dụng tương đối nhanh. Ngay lập tức sau khi ăn, tôi khuyên
Mao uống một viên amital natri để đảm bảo giấc ngủ được dài. ở điểm này
tôi không đồng ý với Phó Liêm Chương khi ông giấu Mao hạ liều lượng
thuốc. Tôi cho rằng bệnh nhân của chúng tôi cần phải biết liều lượng mà họ
uống. Thuốc đưa cho Mao từ tay các nhân viên bảo vệ, gốc gác nông dân
nghèo, ít học. Bây giờ tôi chịu trách nhiệm về sức khỏe Mao và vì thế, để
tránh trường hợp không may nào đấy xảy ra, đích thân Mao phải kiểm tra
được lượng thuốc uống.
Bởi vì Phó Liêm Chương là thủ trưởng của tôi, tôi phải báo cho ông ta
biết tất cả lý do. Ông không phản đối. Nhưng khi tôi bắt đầu tán dương
phương pháp mới điều trị lãnh tụ, thì Phó Liêm Chương tỏ ra hoài nghi
nhắc lại một câu châm ngôn Trung Hoa: Một bác sĩ hay khoe khoang – đó
là liều thuốc tồi, nhưng dù vậy ông vẫn đồng ý cho thử.
Đợt điều trị tỏ ra có hiệu quả, và tôi giảm lượng thuốc ngủ tác dụng
nhanh và thay vào đó là glucoza. Kết quả cũng không tồi. Khi tôi kể cho
Mao nghe việc này, ông nhận xét:
- Chẳng lâu nữa, đồng chí điều trị cho tôi chỉ bằng glucoza.
Cũng có những ngày, khi Mao lo lắng đến mức phương pháp của tôi
thậm chí giúp không được gì. Thực ra cơn mất ngủ của Mao do hai nguyên
nhân. Ngoài nhịp điệu sinh họ còn có cả sự căng thẳng.
Ở Mỹ người ta coi căng thẳng cũng là bệnh. Dù vậy triệu chứng này khá
phổ biến ở Trung Quốc. Xuất hiện không những ở Mao, mà còn cả ở vợ