ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 144

số người đáng tin cậy, vì Mao đã cứu bản thân họ hoặc làm cho họ yên tâm,
hoặc họ coi ông là cứu nhân của đất nước Trung Quốc. Ngược lại, những
người khác thường là những kẻ xu nịnh. Mao cũng thích được bợ đỡ, ngay
cả khi ông thừa biết họ chẳng nghiêm chỉnh gì, vì ông hiểu rằng, thời gian
sẽ phân loại được những kẻ nịnh thần với những người thực sự trung thành.
Rút cuộc, những kẻ nịnh bợ sẽ bị phế truất, nếu họ không còn tác dụng nữa.

Phương châm của Mao là: Phục vụ nhân dân và khắp đất nước Trung

Quốc, đâu đâu lời hiệu triệu này cũng được quảng cáo bằng chữ trắng viết
trên nền đỏ với bút tích của Mao. Đằng sau cánh cổng của nước Trung Hoa
mới sau lối vào khu vực Trung Nam Hải ở phía Nam, có một tấm biển
mang dòng chữ vàng cấm thường dân Trung Quốc ngó nghiêng vào bên
trong khu Cấm Thành hiện đại, nơi những ngươi lãnh đạo cao cấp nhất của
Trung Quốc sống và làm việc. Trong những buổi họp nghiên cứu chính trị
định kỳ ở Trung Nam Hải, chúng tôi thường được nhắc nhở là phải phục vụ
nhân dân và đảng thay vì phục vụ cá nhân mình. Lời hiệu triệu này luôn cổ
vũ tôi và là một trong những lý do khiến tôi nhất thiết phải gia nhập đảng
cộng sản.

Nhưng sau khi bắt tay vào công việc ít lâu, tôi nhận thấy rằng, Mao là

trung tâm để vạn vật quay quanh, là một cái mỏ quí và người được bảo vệ,
được bợ đỡ và được nịnh hót. Mọi việc đều được làm vì Mao. Ông không
bao giờ phải nhúng tay, không bao giờ tự xỏ tất đi giày, tự mặc quần áo hay
tự chải đầu. Khi tôi lưu ý với Uông Đông Hưng rằng, phải tập trung sức lực
của nhóm Một vào việc phục vụ Mao, chứ không phải phục vụ nhân dân,
thì ông ta nói phục vụ nhân dân chỉ là một khái niệm trừu tượng. Uông nói:
Chúng ta phải phục vụ một cá nhân cụ thể. Nói là phục vụ Mao có nghĩa là
phục vụ nhân dân, không đúng sao? Đảng đã tin tưởng giao công việc cho
đồng chí, tức là đồng chí đã làm việc cho đảng hay à không phải như vậy?

Thật là non dại và thơ ngây làm sao khi tôi đã tin vào lời nói của Uông

Đông Hưng. Thế rồi sau này tôi đã hiểu rằng, hệt như các vị hoàng đế đã
ruồng bỏ không thương tiếc những thuộc hạ của mình, khi những người này
không hoàn toàn đồng ý với sự nghĩ của các vị hoàng đế, Mao cũng có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.