Chương 16
Ở Bắc Kinh, Mao tìm cách lôi kéo tôi nhiều hơn. Càng ngày ông càng tin
tôi và ông muốn tôi tham gia vào chính trị nhiều hơn, chứ không chỉ là bác
sĩ riêng của ông. Ông nói:
- Tôi vẫn khỏe, đồng chí không phải làm gì nhiều. Tôi nghĩ, đồng chí là
người trung thực
Ông muốn giao cho tôi công việc tương tự như đã giao cho Lâm Khắc.
Ngoài những tài liệu thông tin nội bộ, tôi còn phải tự tìm hiểu về chính trị,
viết báo cáo như là cố vấn của Mao
Đề nghị trên chẳng lấy gì làm hấp dẫn đối với tôi. Nếu tôi đảm nhiệm
công việc của một thư ký tôi sẽ bị cuốn vào một cơn xoáy lốc chính trị,
hiểm nguy khôn lường.
Tôi chẳng biết gì về chính trị và cũng không muốn dính dáng đến chính
trị. Uông Đông Hưng khuyên tôi nên chấp nhận đề nghị của Mao, vì như
vậy quan hệ của Uông đối với Mao Chủ tịch cũng sẽ được củng cố. Nhưng
tôi cũng thừa hiểu, những thành viên khác trong nhóm Một sẽ ganh tị và họ
sẽ chám chọc, gièm pha thêm. Chỉ cần vướng một sai lầm nhỏ, cũng đủ làm
những kẻ đố kỵ nhảy bổ vào công kích tôi.
Là bác sĩ của Mao tính mạng tôi chưa hẳn là đã an toàn, huống hồ khi
làm thư ký cho Mao, tôi sẽ luôn phải đối mặt với những nguy nan.
Tôi đã phải từ chối đề nghị của Mao.
Thế là tôi lấy cớ tôi không đủ trình độ làm những công việc hành chính
và càng không thể là một thư ký đắc lực như Lâm Khắc được. Vì vậy tôi chỉ
muốn được tiếp tục là bác sĩ riêng của Mao.
Tuy vậy, Mao vẫn không chịu. Ông ve vãn tôi và gia đình tôi. Mùa hè
năm 1956, khi kỳ nghỉ hè hàng năm của chúng tôi ở Bắc Đới Hà sắp tới ông
đề nghị tôi đưa cả hai đứa con trai tôi cùng đi nghỉ.
Tôi viện cớ con trai út của tôi còn quá nhỏ, còn John đứa lớn lại là đứa
trẻ hiếu động