kiến tôi.
Tôi đồng ý dạy riêng cho Lý Minh. Nhưng Giang Thanh còn có một đề
nghị. Bà nghe nói vợ tôi rất giỏi tiếng Anh, nên bà muốn Lý Liên dạy tiếng
Anh cho Lý Nạp. Uông cũng đồng ý như vậy.
Tôi phát bực, bởi vì tuy mới 16 tuổi, nhưng Lý Nạp, con gái của Giang
Thanh rất hỗn xược và đáng ghét. Ngược lại, Lý Liên là một phụ nữ cởi mở
và đáng yêu, thì làm sao có thể chịu đựng được Lý Nạp.
Uông nói:
- Tôi đã hứa với đồng chí Giang Thanh rồi. Đồng chí đừng làm tôi khó
xử.
Nhưng tôi vẫn kiên quyết nói:
- Không! Lý Liên rất bận.
Vợ tôi làm ở ngoại giao đoàn và thường đưa các phái đoàn nước ngoài đi
đây đó khắp Trung Quốc. Tôi nói tiếp.
- Cô ấy không phải là đảng viên. Nếu cô ấy cứ ra vào nhà Mao chủ tịch
thì sẽ không tiện lắm. Vả lại, cha mẹ cô đã từng là địa chủ và anh chị cô ấy
hiện đang sống ở Đài Loan. Cô ấy có nhiều vấn đề về chính trị khiến chúng
ta lưu tâm.
Uông nổi giận. Nhưng rồi ông nhượng bộ:
- Thôi được. Đồng chí không cần phân vân. Tôi sẽ đích thân nói chuyện
với vợ đồng chí. Đồng chí bảo cô ấy đến gặp tôi.
Tôi tức tốc về nhà và khẩn khoản yêu cầu Lý Liên đừng lùi bước. Cô ấy
hứa với tôi và đi ngay đến chỗ Uông. Tôi bồn chồn đợi cô ấy trở về.
Một tiếng sau, Lý Liên trở về. Cô có vẻ bình tĩnh. Vẻ mặt cô đã phá tan
mọi sự lo ngại của tôi. Cô kể: Em và Uông nói chuyện với nhau rất thoải
mái. Em kể cho thứ trưởng Uông về công việc của em, về những vị khách
nước ngoài mà em đưa họ đi du lịch kháp đất nước. Bởi vậy, em không thể
thu xếp thời gian để dạy Lý Nạp.
Tôi nhẹ hẳn người và khen: Em khá lắm. Thế đồng chí ấy nói gì?