ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 194

Mao phê bình:
- Đồng chí kỹ tính quá. Chẳng có gì ngạc nhiên khi Giang Thanh nói

đồng chí là người thận trọng. Nếu Lý Nạp, Lý Minh và Viên Tân có thể đi
thì tại sao con đồng chí lại không đi được.

Những đặc ân Mao dành cho tôi đã đẩy tôi vào tình trạng khó xử đối với

nhóm Một. Diệp Tử Long và Lý Ẩm Kiều có vẻ bực tức. Diệp gắt gỏng khi
tôi kể cho ông ta nghe đề nghị của Mao:

- Nếu thế thì chúng ta cho bọn trẻ đi theo.
Tôi cũng cảm thấy khó chịu.

Uông Đông Hưng cứ ngỡ tôi đã ưng thuận đề nghị của Mao. Đồng thời

ông cũng lo ngại về thái độ không vui của những nhân viên an ninh khi các
con tôi được đi mà con những người khác lại không được đi. Ông ta khuyên
tôi nên để cho bộ phận y tế ở Trung Nam Hải lo việc chuẩn bị. Như vậy,
những nhân viên bảo vệ sẽ đỡ gây khó khăn.

Từ trước tới nay, tôi vẫn làm việc cho hai nơi – văn phòng An ninh dưới

trướng Uông Đông Hưng và bộ phận y tế ở Trung Nam Hải, nơi tôi chính
thức là bệnh viện trưởng. Vì hầu hết những lãnh tụ của đảng cộng sản
Trung Quốc đều nghỉ hè ở Bắc Đới Hà, nên nhân viên của bộ phận y tế
cũng đi theo. Các cô y tá sẵn sàng chăm sóc các con tôi trên đường đến Bắc
Đới Hà.

Cuối cùng tôi chỉ cho con trai tôi là John, hồi đó mới 6 tuổi, đi cùng.

Erward, Lý Liên và mẹ tôi ở lại Bắc Kinh.

Trước khi đi, trong khi nói chuyện với Uông Đông Hưng, Giang Thanh

đã gợi ý tôi nên dạy dỗ Lý Minh, cô con gái riêng 19 tuổi của Mao với Hạ
Tử Trân khi chúng tôi ở Bắc Đới Hà. Lý Minh là cô gái ngay thật, giản dị,
gia giáo và lễ phép, nhưng không thông minh lắm. Trong chiến tranh thế
giới thứ hai, cô sống ở Liên Xô và cũng không được học hành đến nơi đến
chốn.

Năm 1956 Lý Minh học trung học và phải học thêm các môn toán, lý và

hóa. Uông Đông Hưng đã biến tôi thành gia sư của cô mà chẳng thèm hỏi ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.