ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 206

thế này thì chưa lần nào tôi thấy cả. Tôi đâm thất vọng. Tôi làm việc như
thế nào đây với con người nóng nảy và tính khí bất thường? Bỗng nhiên
việc phục vụ lãnh tụ hoá ra cũng đầy khó khăn và nguy hiểm đối với tôi.
Tôi muốn thoát khỏi Trung Nam Hải và về làm bác sĩ ở bệnh viện thường.

Tôi tự kiểm lại bản thân để tìm nguyên nhân, và hiểu ngay rằng chỉ có

mình có lỗi trong vụ này. Biết Mao không thích khám bệnh, mà tôi vẫn còn
đề cập tới chuyện khám bệnh. Hình như ông ừ ào qua quýt chỉ để tôi ngừng
đả động đến việc này. Từ trước tôi không quan tâm đến chính trị và vì thế
tôi không hiểu Mao bận rộn ra sao ở Bắc Đới Hà. Có thể, ông đang phải xử
lý những vấn đề gì đó hóc búa, còn tôi thì đưa ra một sáng kiến chẳng đúng
lúc.

Chiều hôm sau Mao gọi tôi đến. Khi tôi có mặt ở văn phòng ông, Mao

cười và nói:

- Làm việc với tôi không dễ chịu chút nào, đúng không?
Tôi cũng cười thay cho việc đáp lại.

Mao nói:
- Những chuyện ầm ĩ giúp tôi chống lại những ý nguyện lạ. Khi người ta

muốn tôi phải làm cái mà tôi không muốn làm thì tôi bắt đầu nổi khùng.
Đừng chấp tôi làm gì. Tôi luôn luôn cho rằng cần phải phê bình không
những người khác, mà còn cả bản thân nữa. Vì thế, nếu đồng chí coi rằng
tôi có cái gì đó không đúng, nói ngay với tôi, đừng có nói sau lưng tôi. Kiểu
ấy tôi thẳng thừng chẳng chịu được đâu.

- Thưa Chủ tịch – Tôi trả lời – Tôi đã hành động thiếu suy nghĩ, đem

chuyện khám bệnh ra bàn.

- ở Bắc Đới Hà tôi có nhiều chuyện quan trọng – Mao giải thích. Ông nói

rằng sau vài tuần ở Bắc Kinh sẽ khai mạc Đại hội lần thứ 8 đảng cộng sản
Trung Quốc và ông phải chuẩn bị chương trình cho nó – Hãy chuyển lời
cho các bác sĩ rằng tôi rất bận – ông yêu cầu – và nói sau này tôi phải kể lại
cho ông – Ông nghĩ một lát và tiếp tục, giọng bình tĩnh hơn: Trương Tiêu
Giang và Đặng Kiếm Đông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.