ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 218

người bác sĩ trẻ này tham dự một buổi khiêu vũ của ông vì bầu không khí
đông vui sẽ làm Biện tự nhiên hơn.

Mặc dù vậy. Ông ta vẫn phát run lên trước sự hiện diện của Mao. Mao

không thể chịu được ông ta. Sau khi ông ta trở về Quảng Châu, Mao không
có bác sĩ nữa.

Giang Thanh cũng từ Liên Xô trở về. Cả hai người đều muốn được tôi

coi sóc

- Nếu Chủ tịch đã gọi đồng chí, đồng chí không được từ chối.
Tôi vẫn phải làm việc trong bệnh viện. Theo quy định công tác, nếu tôi

muốn đi, tôi phải xin phép, và chỉ có bí thư đảng ủy bệnh viện biết tôi là bác
sĩ riêng Chủ tịch. Vì lý do an ninh, chức vụ của tôi được giữ kín. Người ta
sợ rằng những kẻ mưu sát có thể đầu độc Mao và lợi dụng tôi để làm việc
này.

Lý nói: Cấp trên của đồng chí biết chuyện này rồi!
Sau khi Uông Đông Hưng đi một ông Vương Kính Tiên nào đó phụ trách

việc bảo đảm an toàn cho Mao. Ông này cũng đã thu xếp để tôi trở về và ủy
nhiệm cho Lý Ẩm Kiều đi đón tôi. Một chiếc xe đang chờ bên ngoài.

Tôi xin phép được thông báo cho cấp trên của tôi.

Lý Ẩm Kiều không chịu:
- Muộn rồi. Chúng ta đừng để Chủ tịch phải chờ đợi. Đồng chí cứ đến

gặp Chủ tịch trước rồi báo cho bệnh viện sau cũng được.

Vậy là tôi chưa bao giờ thực thoát khỏi nhóm Một, mà chẳng qua Bộ y tế

mượn tôi một thời gian. Cuộc sống của tôi vẫn bị phòng an ninh hoàn toàn
kiểm soát. Tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Với chiếc va li bác sĩ trong
tay, tôi trở về Trung Nam Hải.

Mao nằm trên giường trông xanh xao và mệt mỏi. Ông bảo tôi ngồi lên

giường cạnh ông. Một vệ sĩ mang trà lại. Tôi hỏi ông cảm thấy trong người
thế nào, ông đáp:

- Không được khỏe. Tôi bị cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.