ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 395

Thanh phải làm việc và nghĩa là bà phải chịu dưới trướng Uông Đông
Hưng, thủ trưởng của bà.

Đấy, người đàn bà, tự tưởng tượng mình là nữ hoàng, thì có thể làm như

thế đấy.

Sau khi tôi sống ba tuần lễ trong sự nhàn nhã bắt buộc, Giang Thanh gọi

tôi vào buồng mình. Mời tôi ngồi, Giang Thanh nhiếc móc là tôi ở đây
tương đối lâu và chẳng làm cái gì cả cho ba.

- Tôi đợi, khi đồng chí thông báo cho tôi đồng chí muốn khám bệnh gì –

tôi trả lời.

- Có điều khác tôi muốn thảo luận với đồng chí đây – Giang Thanh nói –

Chủ tịch hiện sức khỏe tốt và thông báo rằng ông không cần luôn luôn giữ
cho mình một bác sĩ. Tôi không được khỏe lắm. Bác sĩ Hứa đạo bỏ tôi rồi,
và tôi chẳng còn bác sĩ riêng. Tôi muốn đồng chí là bác sĩ của tôi. Đồng chí
có thể chữa cả cho lãnh tụ, khi nào ông ấy cần.

Lời mời của Giang Thanh, lời mời mà tôi sợ nhất, vang lên. Tôi đồng ý

như bác sĩ riêng phục vụ Giang Thanh chỉ với điều kiện bà và Chủ tịch sống
chung với nhau. Giờ đây bà yêu cầu tôi ở lại mãi với bà. Nhưng chính tôi
cũng không muốn làm.

Lời đề nghị này đối với tôi chẳng có gì bất ngờ. Tôi ngờ rằng đằng sau

việc gọi tôi đến Quảng Châu có một cái gì đó mờ ám. Vì thế tôi đã chuẩn bị
câu trả lời từ sớm hơn.

Tôi nói rằng lãnh đạo của tôi bổ nhiệm tôi làm việc với Chủ tịch và rằng

đảng không trao nhiệm vụ cho tôi làm cho bà. Chủ tịch cũng không nói gì
về sự thay đổi tính chất công việc cả.

Trời đất ơi, té ra là Giang Thanh đã nói chuyện với Mao và ông đã đồng

ý. Ngoài ra, Giang Thanh còn chuẩn bị nói chuyện với thủ trưởng của tôi để
họ không cản trở.

- Tôi dù sao chăng nữa cho rằng đồng chí cũng nên nghĩ kỹ vấn đề này,

đồng chí Giang Thanh ạ – đứng tôi lên – đây không phải là ý tưởng tốt –
như vậy, thay đổi công việc của tôi và số phận của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.