ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 421

Tôi giải thích rằng thuốc mua từ Hồng Công. Bởi vì người ta mua ở các

thời điểm khác nhau, nên màu của chúng cũng khác nhau. Tôi khẳng định
với bà rằng thuốc được kiểm tra nghiêm ngặt. Không thể có chất độc. Ngoài
ra, tôi giải thích cho bà rõ rằng thuốc men mà bà dùng đều đã được bệnh
viện Bắc Kinh kiểm tra kỹ lưỡng, niêm phong rồi gửi về Quảng Châu. Chỉ
có Tiểu Tăng và Tiểu Lý mới có quyền mở niêm phong. Hai người này lại
được Văn phòng an ninh và Ban y tế trung ương coi là tuyệt đối tin tưởng.

Thế nhưng Giang Thanh vẫn lên án tôi là chỉ bênh vực cho cô y tá mà

không chịu tìm hiểu nguyên nhân:

- Đồng chí nhận định chẳng đúng tí nào. Tôi không thèm tranh luận với

đồng chí nữa!

Bà ra lệnh cho tôi gọi ngay Uông Đông Hưng tới.
Uông Đông Hưng tỏ ra rất khéo léo ngoại giao và đã làm tất cả đế xoa

dịu bà. Giang Thanh kích:

- Đồng chí là thứ trưởng Bộ công an và là Chánh Văn phòng an ninh.

Vậy là đồng chí phải chịu trách nhiệm về tất cả những gì xảy ra xung quanh
Chủ tịch. Đồng chí cho phép tôi hỏi một câu chứ!

- Dạ được chứ ạ, thưa đồng chí Giang Thanh!
- Nếu các nhân viên dưới quyền đồng chí có nhiệm vụ phải chăm sóc

những người khác thì tư cách của họ phải như thế nào?

Uông Đông Hưng vẫn tươi cười:
- Thưa đồng chí Giang Thanh, chắc lại có vấn đề gì đó xảy ra. Tôi tin

rằng có thể giải quyết vấn đề này. Chỉ cần chúng ta kiên nhẫn một chút.

Giang Thanh cãi lại: Trời! làm sao mà tôi có thể kiên nhẫn được khi tôi

vừa mở miệng là bị ông bác sĩ này đốp chát lại ngay cơ chứ.

Tôi gắng kể lại mọi việc theo cách của tôi nhưng bà đã ngắt lời:
- Đồng chí im đi! Tôi không muốn nghe nữa.
Sau đó bà lại nhắc tới câu chuyện nước nóng và những viên thuốc độc.

Bà nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.